Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 447: Dung Vương này mắc bệnh con nhím!
Cập nhật lúc: 2025-12-10 05:24:57
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đó là hai con mèo đen lông tóc vô cùng bóng mượt, tướng mạo cũng , chỉ là hình thể lớn. Trên cổ mèo đều đeo một viên ngọc châu tròn trịa trong sáng, bằng ngọc Hòa Điền thượng hạng. Mèo của nhà giàu khác!
Kỷ Vân Thư tò mò hỏi Trương quản gia: "Hai con mèo là trong phủ nuôi ?"
" , là Đại phu nhân nuôi. Đại phu nhân thích mèo, những năm qua nuôi nhiều con. lão gia thích, bảo rằng lũ mèo cổ quái, cũng may mắn, hơn nữa lão gia còn đặc biệt ngại bẩn. vì Đại phu nhân thích nên cũng gì. Lũ mèo cũng sợ lão gia, hôm nay kỳ lạ, lão gia mất , chúng nó cứ đòi lao trong, lẽ mèo cũng linh tính, đến tiễn biệt lão gia."
"Vậy Đại phu nhân ?"
"Lão gia mất, Đại phu nhân kích động nên về phòng ."
Biết điều đó, Kỷ Vân Thư cũng hỏi thêm nữa!
Thế nhưng... Trong đó một con mèo đột nhiên cọ chân nàng, móng vuốt bám lấy chân nàng, dùng sức leo lên .
Trương quản gia thấy , vội sai mang mèo . Chỉ thấy hai con mèo đó kêu gào, giống như uống t.h.u.ố.c kích thích .
Ngay đó, đoàn đến phòng của Trương lão gia. Khi đến nơi, Trương quản gia còn : "Sau khi lão gia xảy chuyện tối qua, căn phòng ai cả."
Vừa đẩy cửa !
Bài trí trong phòng sạch sẽ, gọn gàng, là phòng của nhà giàu. ... cũng giống dáng vẻ thường xuyên ở.
Trương quản gia giải thích: "Lão gia ngày thường đều ở viện của Tam phu nhân, căn phòng một tháng cũng chỉ ở bảy tám ngày. Tối qua chỉ là về bộ quần áo thôi."
Kỷ Vân Thư gật đầu, ngó bên ngoài một chút nội phòng. Không ngờ, bài trí trong nội phòng khá nhiều đồ sứ đập vỡ đất, như thể trải qua một cuộc ẩu đả.
Thấy , Trương quản gia kinh ngạc: "Thế là ? Đồ đạc trong phòng vỡ nát thế ? Không lẽ trộm?"
Đang định hô hoán , Kỷ Vân Thư nhàn nhạt : "Sẽ . Đồ đạc gian ngoài giá trị hơn nội phòng nhiều, chẳng lý nào trộm lấy đồ bên ngoài. Hơn nữa, trộm là đến lấy đồ chứ đến đập đồ."
"Cũng , nhưng chỗ ..."
"Đêm đó, thật sự chỉ một lão gia nhà ông phòng ?"
"Lão gia để quần áo mà."
"Vậy, xảy đ.á.n.h ?"
"Không thể nào, nếu tối qua lão gia đ.á.n.h trong phòng, khi yến tiệc chẳng lý do gì ." Trương quản gia thắc mắc.
Kỷ Vân Thư xổm xuống, dùng khăn tay nhặt những mảnh sứ vỡ đất lên xem.
Ở gian ngoài, Liễu Chí Lương hạ giọng, xoay với Cảnh Dung đang nền: "Vương gia, ngài ..." Đi nghỉ ngơi? Hoặc là xuống?
Cảnh Dung giơ tay cắt ngang lời , nghiêm túc bảo: "Người của bổn vương, tự bổn vương trông chừng là . Ngươi nếu mệt thì cứ xuống nghỉ ngơi ."
Sao dám chứ!
"Hạ quan mệt."
Trái lương tâm quá!
"Vậy đừng nhiều, Kỷ tra án ghét nhất là khác ồn."
"Vâng ."
Nói , cố ý lùi sang bên cạnh hai bước. Cái vị Dung Vương , mắc bệnh con nhím chắc! Thấy ai ngứa mắt là châm chọc. Khổ nỗi vị Kỷ sinh là đồng da sắt, đúng bệnh bốc thuốc.
Kỷ Vân Thư nhặt lên vài mảnh sứ vỡ, phát hiện đó là những sợi lông nhỏ. Nàng vê đầu ngón tay, đưa lên mũi ngửi ngửi.
"Là mèo vỡ đồ." Nàng kết luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-447-dung-vuong-nay-mac-benh-con-nhim.html.]
Trương quản gia lập tức phản bác: "Không thể nào, lão gia ghét mèo nhất nên trong viện cấm cho mèo , thể là mèo ?"
Kỷ Vân Thư đưa lông mèo cho ông : "Đây là lông mèo, ông nếu tin, cầm so sánh một chút là ."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Chuyện là thế nào? Con mèo ... xuất hiện trong phòng lão gia?"
"Vậy hỏi nuôi mèo."
"Đại phu nhân?" Trương quản gia , "Tiên sinh, con mèo phòng thì liên quan gì đến cái c.h.ế.t của lão gia ?"
"Mặc kệ liên quan , rõ chuyện luôn sai."
Trương quản gia vô cùng khó xử, ấp úng mãi câu nào.
Đột nhiên...
Cửa xuất hiện một , hai tiểu nha đầu hầu bên cạnh. Người phụ nữ một gấm vóc hoa lệ, đầy vẻ quý phái, vàng bạc đeo đầy , thiếu thứ gì. Trên khuôn mặt trông vẻ hiền lành lộ một tia lạnh lùng, là loại vô cùng khôn khéo. Mà đôi mắt hàng lông mày thanh tú càng mang theo hàn quang khiến sợ hãi.
Người chính là Đại phu nhân.
Trong lòng bà đang ôm một con mèo nhỏ trắng muốt, bàn tay sạch sẽ vuốt ve bộ lông mèo bóng mượt hết đến khác. Trên cổ mèo cũng đeo một hạt châu bằng ngọc Hòa Điền. Nó ngoan ngoãn im nhúc nhích, đôi mắt sáng chỉ tròn xoe chằm chằm phía .
"Đại phu nhân."
Trương quản gia gọi một tiếng, đó vội vàng khom đón , giải thích: "Đại phu nhân, là Liễu đại nhân đưa một vị tra án tới, là..."
"Ta ."
Giọng điệu bình thản. Đại phu nhân ôm mèo đến mặt Liễu Chí Lương, liếc mắt Kỷ Vân Thư trong nội phòng một cái, mới :
"Liễu đại nhân, là vụ án còn điểm gì đáng ngờ? Lại vẫn phái một ngỗ tác tới phủ một chuyến, đem t.h.i t.h.ể lão gia nhà mổ xẻ."
"Đại phu nhân, bản quan cũng là vì điều tra rõ chân tướng."
"Tra? Còn gì mà tra? Hung thủ đều bắt , lẽ nên lập tức xử quyết mới đúng." Trong ánh mắt Đại phu nhân mang theo vẻ âm độc.
Người thường quan sợ nhất kẻ tiền, điều quả thực sai. Liễu Chí Lương đối với vị Đại phu nhân rõ ràng cũng chút e sợ.
Trương quản gia bên cạnh lên tiếng: "Đại phu nhân, là công t.ử đồng ý cho vị khám nghiệm t.h.i t.h.ể lão gia, cũng là đòi công đạo cho lão gia."
"Một tên tiểu súc sinh con vợ lẽ, thế mà cũng đòi chủ ?"
"Chuyện ..."
"Truyền lệnh của bổn phu nhân xuống, trói tên tiểu súc sinh , đ.á.n.h nó 30 gậy, nếu nó tưởng cái Trương gia quản lý."
Trương quản gia khó xử: "Không Đại phu nhân, rốt cuộc còn Tam phu nhân..."
Lời còn dứt, Đại phu nhân trừng đôi mắt tàn nhẫn: "Lời của bổn phu nhân chính là lời của lão gia. Tam phu nhân nếu dám ngăn cản, đ.á.n.h luôn cả thể."
Giọng vang dội! Không còn cách nào khác, Trương quản gia đành truyền lệnh. Vị Đại phu nhân quả thực kẻ hiền lành.
Kỷ Vân Thư từ trong phòng bước , khách sáo chắp tay với Đại phu nhân: "Phu nhân, tại hạ họ Kỷ, trong phủ xảy án mạng nên mạo nhờ Liễu đại nhân đưa tại hạ tới đây một chuyến."
Đại phu nhân lạnh lùng quét mắt nàng từ xuống . Mà con mèo vốn đang ngoan ngoãn khi Kỷ Vân Thư tới gần, thế mà bắt đầu xôn xao, thậm chí vồ lấy nàng.
Kết quả, Đại phu nhân dùng tay đập mạnh một cái, dạy dỗ: "Vào phủ tức là khách, thể sủa bậy với khách nhân?"
Con mèo đ.á.n.h liền rụt trong cánh tay Đại phu nhân.
Đồng t.ử Kỷ Vân Thư co ! Kỳ quái! Quá kỳ quái!