Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 449: Câu chuyện người khổ hàn
Cập nhật lúc: 2025-12-10 05:24:59
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùi hương?
Kỷ Vân Thư chun mũi ngửi ngửi .
Cảnh Dung đúng là thật thà, nghiêng qua, ghé sát mũi nàng cọ cọ. Nàng co vai , lùi sang bên hai bước.
"Không bảo ngài ngửi kiểu đó."
"Không ngửi như thì nàng mùi hương ?"
Hắn vô cùng nghiêm túc, mang theo vẻ lưu manh xa. Đôi mắt đào hoa phảng phất chọc thủng Kỷ Vân Thư một lỗ, khiến nàng chút tự nhiên, dứt khoát rảo bước về phía , thèm để ý đến .
Cảnh Dung đuổi theo vài bước, nửa nghiêng , ghé sát bờ vai nhỏ nhắn gầy yếu của nàng, : "Vân Thư Vân Thư, nàng quả thực một mùi hương, chỉ là mùi hương đó mặn nhạt, đục cũng trong. Là gì nhỉ? Giống như... hương phụ nữ."
Phụt —
Kỷ Vân Thư suýt chút nữa thổ huyết, hung hăng trừng một cái. Sau đó, nàng vươn mười ngón tay thon dài đảo qua đảo mặt vài cái, ngước đôi mắt trong veo sạch sẽ đối diện với ánh tà ác của Cảnh Dung.
"Đoán sai , hương phụ nữ mà là mùi xác c.h.ế.t. Vừa nãy sờ t.h.i t.h.ể Trương lão gia xong, hình như còn kịp rửa tay, ngài chi bằng ngửi kỹ xem mùi xác c.h.ế.t ."
Vừa nàng đưa hai tay sát mũi Cảnh Dung.
Cảnh Dung vẻ mặt đầy ghét bỏ, giống như dẫm phân chó, lập tức văng xa.
"Kỷ Vân Thư, nàng cố ý bổn vương buồn nôn."
"Rõ ràng là ngài buồn nôn . Cái gì mà hương phụ nữ? Cái mũi của ngài thật nên tìm Mộ Nhược trị cho một phen."
"..."
Không còn lời nào để !
Giờ khắc , Cảnh Dung tâm bóp c.h.ế.t nàng, nhưng ý niệm cũng chỉ thoáng qua. Rốt cuộc đêm dài đằng đẵng, phụ nữ là t.h.u.ố.c ngủ của !
Kỷ Vân Thư cau mày, nhẹ giọng một câu: "Thực ngửi thấy cũng trách ngài , rốt cuộc... ngài cũng là mèo."
Nói xong, nàng bước nhanh về phía .
Sau lưng vọng tiếng Cảnh Dung: "Này , Kỷ Vân Thư, nàng rõ cho bổn vương. Bổn vương vốn dĩ mèo, là rồng! Ta là rồng! Ta là rồng! Rồng hàng thật giá thật đấy nhé."
Nghe , Kỷ Vân Thư trộm. Có đôi khi, Cảnh Dung còn đáng yêu hơn cả Vệ Dịch!
Chẳng bao lâu, hai đến nhà lao An Phủ!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Khi , Kỷ Vân Thư cho Cảnh Dung theo mà một gặp Chiên Mạt.
Trong lao ẩm nặng, bốc lên mùi hôi thối và ẩm mốc, vô cùng khó ngửi. Nàng cau mày nhăn mặt, phụ nữ trong phòng giam đang đất, dựa lưng bức tường lạnh lẽo. Bộ đồ diễn nàng đ.á.n.h rách nát nhiều chỗ, thấm từng vệt máu.
Kỷ Vân Thư xổm xuống mặt nàng, một chân quỳ xuống đất, đưa tay nâng cằm nàng lên, lực đầu ngón tay nhẹ nặng, buộc nàng mắt .
Trên khuôn mặt tái nhợt của Chiên Mạt còn vương những vệt sáng ngục lau sạch, dính mặt như huyết thanh. Ánh mắt nàng trống rỗng vô lực, khóe miệng nhếch lên một nụ , nhưng chua xót cực kỳ!
Nàng hỏi: "Ngươi đến cứu ?"
"Không !" Lời ít ý nhiều.
"Vậy ngươi cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-449-cau-chuyen-nguoi-kho-han.html.]
Kỷ Vân Thư giọng đều đều: "Xem ngươi cho cái gì."
Thú vị!
"Đáp án?" Chiên Mạt giọng yếu.
"Ta đến đòi đáp án, mà đến đòi quá trình."
"Quá trình?" Đôi mắt nàng khẽ chớp.
Kỷ Vân Thư vẫn giữ chặt cằm nàng buông, đôi môi trắng bệch của nàng nữa nở nụ : "Trên công đường, vị công t.ử bảo chờ ở đây, đó kể hết chuyện cho ngươi. Được, cho ngươi ."
Dứt lời, Kỷ Vân Thư mới buông nàng .
Đầu Chiên Mạt vô lực dựa tường phía , nheo mắt, mang theo một tia cảm xúc khó đoán.
"Đã lâu, thật sự lâu..."
Giọng nàng nhỏ, nhỏ đến mức nếu chú ý lắng thì thấy . Kỷ Vân Thư ngắt lời, tiếp tục .
Chiên Mạt kể: "Mẹ sinh ở bãi tha ma, từ nhỏ cùng sống nương tựa lẫn . Năm năm tuổi thì bà qua đời, đành bán một gánh hát học đồ, mong mỏi cái ăn cái mặc. Ở đó một mạch hai mươi năm. Gánh hát Nam Thành như một giấc mộng. Những năm qua, diễn vô vở 'Trang Nhân Mộng', nhưng , ngươi câu chuyện của 'Trang Nhân Mộng' ?"
Kỷ Vân Thư gật đầu: "Chuyện về khổ hàn."
"Phải, là chuyện về khổ hàn. Người khổ hàn xuất phú quý yêu lão gia nhà giàu, cuối cùng m.a.n.g t.h.a.i phu nhân trong phủ sai đ.á.n.h c.h.ế.t, đó vứt bãi tha ma. Cũng may còn sống, đứa trẻ cũng sinh . Câu chuyện thê mỹ, cũng thật thê lương."
Nói đến đây, nước mắt nơi khóe mi Chiên Mạt rơi xuống. Kỷ Vân Thư vẫn nghiêm túc lắng !
Khóe môi Chiên Mạt vẫn vương nụ , nàng Kỷ Vân Thư:
"Tiên sinh, ngươi thể hiểu cái nỗi đau khổ của kẻ sinh dựa ấm t.h.u.ố.c để sống ? Ngươi thể hiểu nỗi đau c.h.ế.t thể c.h.ế.t ?" Nàng khẽ lắc đầu, "Không, ngươi hiểu ? Ta uống t.h.u.ố.c suốt hai mươi lăm năm, dám ngắt quãng. Cũng may trời cao cho giọng hát . Bao năm qua hát vô tuồng tích, hát bao nhiêu 'Trang Nhân Mộng', phảng phất như đang tái diễn con đường của . Mỗi hát một câu đều đau đến tê tâm liệt phế.
Ta rõ cá và tay gấu thể cùng . Trời cao cho giọng hát nhưng tước đoạt quyền sống của . Ta bệnh, thể dùng thạch tín, nhưng dùng thạch tín thể giọng hơn. Để thành danh, chọn dùng thạch tín. Rốt cuộc một tháng , Trương phủ gửi thiệp mời gánh hát Thành Kịch Nam phủ biểu diễn. Ta cơ hội của đến, cũng đó sẽ là cuối cùng hát 'Trang Nhân Mộng'. Từ nay về sẽ còn 'Trang Nhân Mộng' nữa, mà câu chuyện của cũng rốt cuộc kết thúc. Ta cần nữa giấc mộng năm xưa, thật ."
Giải thoát!
Chiên Mạt nghiêng đầu ô cửa sổ nhỏ bức tường bên cạnh. Ánh sáng lọt , chia thành từng tia, chiếu lên đống rơm rạ ẩm ướt trong phòng giam, quẩn quanh làn sương trắng nhàn nhạt.
Nàng từ từ giơ tay lên, năm ngón tay thon dài mở , khi chạm những tia sáng đó, năm ngón tay từ từ cuộn bắt lấy. chùm sáng m.ô.n.g lung ngay khoảnh khắc nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y liền lọt qua kẽ tay, như nắm cát vàng chảy mất. Không còn chút gì!
Sau đó, nàng hít một thật sâu.
" mà... tại bà c.h.ế.t?" Chiên Mạt . Ánh mắt còn mang theo sự cam lòng.
Bà ? Bà là ai?
Kỷ Vân Thư dậy, xuống phụ nữ đầy thương tích và : "Ngươi yên tâm, ngươi hát 'Trang Nhân Mộng' bao năm như , nhất định sẽ một kết cục nhất. Hơn nữa, cũng nhất định là kết cục mà ngươi mong đợi."
Nàng ngẩng đầu Kỷ Vân Thư, một tiếng "Cảm ơn", hỏi: "Tiên sinh, thể giúp thêm một việc nữa ?"
"Ngươi ."
"Ta một chiếc lò hương, đó là vật để khi mất. Nếu c.h.ế.t, phiền ngươi nhắn với của gánh hát chôn chiếc lò hương đó cùng xuống hoàng thổ."
"Được."
Kỷ Vân Thư gì thêm, xoay rời . Trong phòng giam, Chiên Mạt nhắm nghiền hai mắt, bàn tay vốn nắm chặt dần dần buông lỏng...