Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 455: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Cập nhật lúc: 2025-12-10 07:21:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự giáp công hai mặt của Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư, phòng tuyến trong lòng Liễu Chí Lương sớm sụp đổ.
Hắn trừng đôi mắt chua xót, hai tay giấu trong tay áo ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt lấm lét , cuối cùng đành cúi xuống, khóe miệng giật giật gượng: “Hạ quan thực sự hiểu ý Vương gia, cái gì quạ đen? Cái gì chim hoàng yến? Hạ quan thật sự hiểu mà. Hơn nữa lúc chẳng nên điều tra vụ mất trộm Quan Âm Tỷ của Trương phủ ?”
“Thì chẳng đang tra đây ?” Cảnh Dung thu vẻ cợt nhả, trở nên nghiêm túc, “Liễu đại nhân, ngươi còn chịu thừa nhận?”
“...” Hắn á khẩu trả lời .
Kỷ Vân Thư giơ cuốn sổ báo án trong tay lên: “Những gì ghi chép trong thực liệt kê tội trạng của Liễu đại nhân rõ ràng . Ngươi thừa nhận cũng , thừa nhận cũng xong, đây đều là sự thật. Vụ án trộm cắp ở khách điếm Lâm An đến nay phá vụ nào. Vừa Đại phu nhân Quan Âm Tỷ Đỗ Tam Nương trộm, ngươi chẳng ngạc nhiên chút nào, còn bảo Tam phu nhân về . Sao hả, Liễu đại nhân định đợi chúng , sẽ bổn cũ soạn , giống như xử lý 34 vụ trộm ở khách điếm Lâm An, cũng ỉm luôn vụ Quan Âm Tỷ của Trương phủ ?”
Liễu Chí Lương bỗng ngẩng đầu: “Tiên sinh nghi ngờ và Đỗ Tam Nương thông đồng bậy?”
“Không nghi ngờ, là xác định.” Kỷ Vân Thư khẳng định chắc nịch, “Những năm qua, ngươi và Đỗ Tam Nương lén lút cấu kết. Mụ trộm cắp hành lý của khách buôn hoặc những đồ vật quý giá tại khách điếm Lâm An. Những đó đến báo quan, ngươi đều tiếp nhận hết, nhưng căn bản hề điều tra. Những đó vì là thương khách, bản địa An Phủ nên thể ở lâu, cứ kéo dài mãi, thời gian lâu dần, cuối cùng đành ngậm bồ hòn ngọt mà rời . Sau đó, Đỗ Tam Nương liền đem đồ trộm quy đổi vàng bạc, chia chác với Liễu đại nhân.”
“Không... !” Hắn chột cực độ, nhưng vẫn cứng cổ, “Bản quan là quan phụ mẫu của huyện An Phủ, tuyệt đối loại chuyện tham ô trái pháp luật và bao che kẻ cắp . Bản quan tôn trọng , cũng thông minh, nhưng chỉ dựa cuốn sổ mà cấu kết với Đỗ Tam Nương, lời ... từ mà ? Khách điếm Lâm An nơi núi rừng, qua kẻ tấp nập ngừng, mỗi ngày đông đúc, điều tra thực sự khó. Cứ coi như là bản quan vô năng, tra .”
Vẻ mặt vô tội, sang Cảnh Dung: “Vương gia, ngài nhất định tin tưởng hạ quan, hạ quan oan.”
Cảnh Dung nhạt: “Bổn vương ai cũng thể tin, duy độc tin tưởng Kỷ . Nàng ngươi tâm cấu kết khác, dùng quyền vị để mưu lợi riêng, bổn vương liền tin. Cho dù nàng ngươi g.i.ế.c , bổn vương cũng tin. Tóm một câu, Kỷ cái gì, thì chính là cái đó.”
Quả nhiên là một fan cuồng! Liễu Chí Lương hổ vô cùng, trong lòng thấp thỏm, cuối cùng chỉ thể nghẹn một câu: “Hạ quan... thật sự oan.”
“Ngươi luôn mồm kêu oan, thôi, bổn vương hỏi ngươi, ngươi bổn vương tới huyện An Phủ?”
“Vương gia phụng mệnh Ngự Phủ huyện, tin tức lan truyền dọc đường, cho nên...”
Cảnh Dung ngắt lời: “Tin tức lan truyền thì lan truyền, nhưng chắc truyền đến tai ngươi. Trước khi tới An Phủ, bổn vương hạ lệnh thông báo cho ngươi, cũng kinh động dân An Phủ. Cho nên ngươi thể nào . Cố tình, ngươi Liễu Chí Lương sớm đợi sẵn bổn vương ở nha môn. Hay là của bổn vương mang tin cho ngươi?”
“Ta...”
“Liễu đại nhân khôn khéo như , lý nào mơ hồ về cấu kết với là Đỗ Tam Nương chứ? Nếu mụ phát giác phận bổn vương ngầm báo cho ngươi, thì ngươi bổn vương tới An Phủ?”
Liễu Chí Lương nghẹn lời, suy nghĩ một chút định cãi thì...
Kỷ Vân Thư tiếp lời: “Không chỉ , những năm qua huyện An Phủ thái bình, một vụ án nào báo lên triều đình thẩm xét. Ai cũng An Phủ thái bình, một vị quan , An Phủ địa linh nhân kiệt, thích hợp tu dưỡng. kỹ , rõ ràng là do Liễu đại nhân ngươi tạo cái vỏ bọc thái bình giả tạo để che mắt thế gian. Nếu , ngươi cũng sẽ hạ lệnh cho ngục dùng cực hình tra tấn nữ t.ử hát tuồng , bởi vì bất luận chân tướng thế nào, chỉ cần bắt hung thủ vụ án Trương phủ, An Phủ sẽ vẫn giữ cái danh thái bình. Liễu đại nhân, ngài tại hạ đúng ?”
Nói xong, nàng mỉm , nụ khiến hoảng sợ.
Liễu Chí Lương gào thét trong lòng: Không đúng! Đương nhiên là đúng! chột đến c.h.ế.t ! Hắn cố ý lùi một bước, đủ tự tin để biện bạch: “Những lời đều căn cứ, cái tội danh , bản quan nhận?”
Cảnh Dung : “Tối qua Kỷ cho ngươi 'nước vàng' (ý chỉ cơ hội thắng cờ) ngươi nhận, bây giờ lột da ngươi ngươi cũng chịu. Liễu Chí Lương a Liễu Chí Lương, ngươi thật là thấy quan tài đổ lệ.”
Nói xong, búng tay một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-455-chua-thay-quan-tai-chua-do-le.html.]
Ngoài cửa, hai thị vệ giải một phụ nữ . Mộ Nhược thế mà theo phía . Đây là tình huống gì?
Người phụ nữ chính là Đỗ Tam Nương. Hai tay mụ trói chặt lưng, quần áo trễ vai tụt xuống thấp, lấp ló lộ hai gò bồng đảo trắng như tuyết. Má mụ ửng hồng, mắt vằn tia máu, mang theo vẻ tang thương mệt mỏi. Trên nồng nặc mùi rượu. Hiển nhiên là uống rượu xong. Thân hình yểu điệu so với còn mềm mại hơn vài phần, giải liền quỳ xuống.
Khoảnh khắc thấy Đỗ Tam Nương, Liễu Chí Lương trừng lớn mắt! Cả run rẩy!
Một thị vệ ôm một cái hộp, đưa cho Kỷ Vân Thư: “Tiên sinh, đồ vật ở bên trong.”
Nàng nhận lấy, mở mà đưa thẳng cho Tam phu nhân vẫn đang công đường.
“Đồ vật ở trong .”
Hả? Tam phu nhân nhận lấy, mở hộp , kinh ngạc thốt lên: “Là Quan Âm Tỷ!”
“Đồ vật lấy , đây là của Trương phủ các , giờ giao cho bà, đừng để mất nữa.”
“Vâng.” Tam phu nhân xúc động nâng cái hộp, trong mắt ngấn lệ cảm kích.
Kỷ Vân Thư nghiêng đầu với Trương Nhất Mặc: “Trương công tử, ngươi đưa ngươi về .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Đa tạ .”
Nàng khẽ gật đầu. Ngay đó, Trương Nhất Mặc đưa Tam phu nhân rời .
Kỷ Vân Thư đến bên cạnh Mộ Nhược đang dựa cửa, chỉ Đỗ Tam Nương hỏi: “Thế rốt cuộc là ? Sao nông nỗi ?”
“Mụ thích uống rượu ? Hôm qua khi bắt mụ, uống rượu với mụ cả đêm.”
Kỷ Vân Thư trừng một cái.
Mộ Nhược lắc đầu than thở, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Mụ nếu là trộm thì mấy.”
“Cưới về ?”
“Loại đàn bà dám cưới, chỉ là bạn rượu. Cái gọi là một đời rượu một đời say, Đỗ Tam Nương quả thực tồi.”
Kỷ Vân Thư trừng thêm cái nữa. Hắn dứt khoát lắc lư ngoài, xuống bậc thềm đá tiếp tục uống rượu.
Còn công đường, Liễu Chí Lương vẻ mặt như kẻ c.h.ế.t . Đỗ Tam Nương quỳ đất lạnh một tiếng, ngước đôi mắt chằm chằm , thẳng: “Liễu đại nhân, thì ngã ngựa thật , sự việc bại lộ, cái chức quan của ông e là cũng giữ nổi nữa .”
Khinh thường!
Liễu Chí Lương lảo đảo lùi , lưng đập mạnh chiếc bàn lớn cao đường, phát tiếng “Rầm” trầm đục. Ca , ngài đau lưng ? Hắn toát mồ hôi đầy đầu.