Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 459: Song “tiện” hợp bích

Cập nhật lúc: 2025-12-10 08:28:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh Dung khẽ gật đầu.

 

Mộc Cẩn ôn hòa, hiệu cho nha đầu bên cạnh mang món đồ chuẩn sẵn lên. Nha đầu cẩn thận bê một cuốn sách tiến lên: “Công tử, đây là phần thưởng đối thơ hôm nay của cô nương nhà . Ngài thắng, cuốn 'Tạp Nam Ký' thuộc về ngài, xin hãy nhận lấy.”

 

Hắn liếc mắt một cái, đưa tay đẩy về: “Không cần, 'Tạp Nam Ký' là sách cổ chép tay, cô nương cứ giữ lấy .”

 

“Cái ...” Nha đầu khó xử cô chủ.

 

Mộc Cẩn cầm lấy hai cuốn sách, ôn tồn : “Câu thơ Cảnh công t.ử đưa là tuyệt cú, khiến tâm phục khẩu phục, thực sự thua. Hôm nay Lễ hội Hoa đăng, bày đài đối thơ , lấy cuốn 'Tạp Nam Ký' phần thưởng, công t.ử thắng thì nhận, đây là quy tắc, nên phá vỡ.”

 

Dâng sách lên! Hắn vẫn nhận!

 

Mấy thư sinh đối thơ lúc nhao nhao: “Mộc Cẩn cô nương, nếu vị công t.ử cần, chi bằng cho chúng .”

 

“Sách xứng với tài tử, các vị công t.ử đối thơ của , thể nhận 'Tạp Nam Ký'?”

 

“Mộc Cẩn cô nương bất công quá.”

 

Mọi ồ lên. Mộc Cẩn cũng ngại ngùng, vẫn giữ nụ môi. Cảnh Dung sầm mặt xuống, đành cầm lấy cuốn sách từ tay nàng .

 

“Được, sách nhận.”

 

Dứt lời, cất bước bỏ ! Mộc Cẩn theo bóng lưng đó, đôi môi hoa đào ánh lên niềm vui sướng.

 

Cảnh Dung xuyên qua đám đông, thản nhiên đến bàn của Kỷ Vân Thư xuống. Hắn ai, xuống là uống rượu ngay. Chỉ là khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm.

 

Kỷ Vân Thư cũng dám ho he, thừa Vương gia đang giận! Giận vì nàng trốn chơi. Nàng cụp mắt xuống, nghiêng về phía Mộ Nhược đang uống rượu ừng ực.

 

Nào ngờ... Vệ Dịch ngốc nghếch phấn khích hỏi: “Cảnh Dung ca ca, tới đây?”

 

“Ra ngoài bắt trộm.” Hắn lạnh lùng đáp, uống một ngụm rượu.

 

“Trộm? Ở trộm? Huynh mất đồ ?”

 

“Ừ.”

 

“Là cái gì?”

 

“Người.”

 

Hả? Vệ Dịch hiểu, ánh mắt đảo qua một hồi, sang hỏi Kỷ Vân Thư: “Thư Nhi, tỷ ?”

 

Mẹ kiếp, bà đây ! Nàng trả lời thế nào, lén trộm vị Vương gia lạnh lùng . Cố tình ánh mắt lén lút bắt quả tang.

 

Cảnh Dung nhếch môi tà, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Vui ?”

 

Im lặng một hồi. Nàng gật đầu: “Cũng tạm.”

 

“Lén lút chạy ngoài, sở thích cũng thú vị đấy chứ.”

 

“Vương gia thích tiếp thơ của các cô nương, sở thích cũng thú vị lắm.”

 

“Ghen ?”

 

“Tại hạ chỉ ăn cay, ăn giấm.” (Ăn giấm = Ghen)

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Ăn thì cứ ăn, ai .”

 

“Ta...” Nàng nhất thời cứng họng, cau mày, đành chuyển chủ đề: “Lang ?”

 

“Hắn hả? Bị phanh thây .” Hắn nhướng mày , nghiêm túc, bồi thêm: “Nàng yên tâm, xử lý xong , về đến nơi thì nàng cũng thoát .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-459-song-tien-hop-bich.html.]

 

Thả một câu đe dọa tàn nhẫn! Kỷ Vân Thư mấp máy môi, nửa ngày câu nào.

 

Mộ Nhược bên cạnh , trộm, lẩm bẩm: “Vốn là phu đỡ phụ, phụ phụ phu, lật ngược thành phu phục phụ, phụ phụ phu.”

 

Bốp!

 

Dưới gầm bàn, Cảnh Dung chút lưu tình đá một cước. Hắn ôm đầu gối kêu oai oái: “Ái chà!”

 

“Đáng đời!” Kỷ Vân Thư lườm .

 

“Được , các đều trêu , ai cũng là tổ tông cả, còn tổ tông hơn cả tên nhóc Vệ Dịch .”

 

Mang theo chút oán khí, định bưng bình rượu lên uống.

 

Ngờ ...

 

Năm ngón tay thon dài mảnh khảnh đè lên miệng bình rượu. Ánh mắt di chuyển theo cánh tay đó lên , bắt gặp một đôi mắt to tròn linh khí bức và một khuôn mặt nhỏ nhắn chút non nớt.

 

Nữ t.ử mặc một bộ hồng y, chải kiểu tóc thuộc về Trung Nguyên, tóc cài trang sức bạc nhỏ, treo lỉnh kỉnh những vật kỳ lạ, gió thổi qua chuỗi lục lạc cổ nàng kêu leng keng, quỷ dị. Nàng một tay đè bình rượu, một tay xoắn dải lụa đỏ bên hông. Đầu dải lụa khắc một cái đầu lâu nhỏ, đầu buộc một cuốn sách cổ nhỏ ố vàng.

 

Cả đều kỳ quái! rõ ràng vẻ phong trần quái dị, hành động nghịch ngợm và ánh mắt tinh quái của nàng xua tan .

 

Nữ t.ử nhếch miệng , nhanh chậm ấn tay xuống bưng bình rượu lên, ngửa cổ dốc miệng. Rượu ngọt tràn khóe miệng, chảy xuống cằm, xuống cổ, thấm ướt vạt áo n.g.ự.c và rơi xuống đất!

 

Mộ Nhược ghét bỏ hoang mang nàng.

 

“Con nít ranh ở chui ?”

 

Rầm —

 

Nữ t.ử đập mạnh bình rượu xuống bàn. Nàng dùng tay áo quệt miệng một cách hào sảng, nuốt hết rượu xuống bụng trừng mắt: “Ngươi mới là đồ điên, rượu là của nhà ngươi chắc?”

 

“Tuy của nhà , nhưng đạo lý cướp rượu tay khác?” Hắn chỉ đống bình rượu bên cạnh: “Thấy ? Bên đầy rượu, tự mà lấy.”

 

“Ta cứ thích cướp đồ tay khác đấy.”

 

“Ồ? Vậy thì cô nương bệnh , trị thôi.”

 

“Trị?” Nữ t.ử khẩy, cúi sát mặt : “Vậy ngươi t.h.u.ố.c ?”

 

Mộ Nhược nổi tiếng miệng lưỡi sắc bén, ai chọc là xui xẻo, nhưng miệng lưỡi cô nương xem còn lợi hại hơn .

 

Hắn giận, ngón tay vươn nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng, ấn vài cái lên mạch tượng hất . Nữ t.ử ngơ ngác.

 

Mộ Nhược nghiêm trang : “Mạch tượng dồn dập, đây là trầm mạch, như đá thả xuống nước tất chìm sâu, trầm mà hữu lực là lạnh đau, hữu lực là chứng thực. Thiên thu ba tiền, thủy ngạnh một tiền, thượng hoa chước bảy tiền, dùng lửa lò sắc ba canh giờ, thêm nước giếng, mỗi ngày một thang mới khỏi.”

 

Cô nương xoa xoa cổ tay, giận dữ : “Ngươi hươu vượn cái gì đấy?”

 

“Cô nương nãy chẳng hỏi xin t.h.u.ố.c ? Thuốc , cô cứ theo đó mà bốc là .”

 

Nữ t.ử lạnh, gác một chân lên ghế, bộ dáng lưu manh: “Hóa là tên giang hồ thuật sĩ, lăng nhăng cái gì bổn cô nương hiểu.”

 

Cảnh Dung chậm rãi tiếp lời: “Trầm mạch là bệnh bên trong, biểu hiện ngoài. Thiên thu là đầu bách thảo, thể trị khô nóng; thủy ngạnh thông mạch, thượng hoa chước tĩnh tâm, thêm nước giếng băng mát lạnh ngọt lành, nóng lạnh dung hòa, là t.h.u.ố.c trị bệnh.”

 

“Có ý gì?”

 

“Ý của vị công t.ử bệnh, bệnh ở trong não, tục gọi là... bệnh ch.ó dại.”

 

Cảnh Dung và Mộ Nhược ! Song "tiện" hợp bích, thiên hạ vô địch!

 

 

Loading...