Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 460: Minh hôn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 08:28:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế mà bảo nàng bệnh ch.ó dại!

 

Nữ t.ử tức hộc máu, dậm chân một cái gãy luôn chiếc ghế chân!

 

Mộ Nhược buộc dậy, cũng quên thuận tay cầm theo một bình rượu khác bàn. Dù chuyện gì xảy cũng để vỡ rượu của .

 

“Nha đầu điên, phát bệnh ?” Hắn giọng lè nhè say.

 

Nữ t.ử giận tím mặt: “Dám bảo bà đây bệnh? Ta thấy ngươi chán sống .”

 

Nói đoạn, tay nàng sờ hông, rút phắt một chiếc roi bạc, tựa như một con rắn nước linh hoạt trườn từ nàng. Sau đó nàng quất mạnh về phía Mộ Nhược.

 

Cố tình... lực đạo đủ, nhưng phương hướng chuẩn. Cuối cùng chỉ quất trúng mặt đất, bụi bay mù mịt. Đám đông xung quanh lập tức dãn thành vòng tròn, sợ vạ lây.

 

Mộ Nhược chằm chằm cây roi trong tay nàng, châm chọc: “Tay khỏe đấy, nhưng tiểu cô nương , roi quất lung tung. Đánh thì thôi , nếu đ.á.n.h trúng vô tội thì ngươi gặp rắc rối đấy.”

 

“Đừng nhảm nữa, bộ dạng ngươi cũng giống tên giang hồ thuật sĩ tay trói gà chặt. Chi bằng đem bản lĩnh giữ nhà đây so cao thấp với bổn cô nương, để ngươi nếm thử sự lợi hại của Đoạt Mệnh Tiên.”

 

“Cô nương đừng nháo nữa.”

 

“Đỡ đòn .”

 

Dứt lời, roi mang theo kình lực quất tới. Mộ Nhược đ.á.n.h trả mà chỉ né tránh. Thi thoảng còn tranh thủ uống ngụm rượu.

 

Chiếc roi quất xuống đất thì quất cột hành lang, kêu "bốp bốp" liên hồi.

 

“Tiểu t.ử thối, ngươi tay chứ!”

 

“Bản công t.ử so đo với tiểu nữ tử. Ngươi nhất thu cái roi , nếu đốt nó đấy.”

 

“Được thôi, ngươi tay thử xem, xem bản lĩnh đó .”

 

Thế là hai lao đ.á.n.h . Người xung quanh ban đầu còn sợ hãi né tránh, nhưng thấy hai qua nhiều hiệp như đang biểu diễn võ thuật thì bắt đầu reo hò cổ vũ.

 

“Đánh lắm, đ.á.n.h lắm.”

 

“Đánh mau lên...”

 

Thậm chí còn ném tiền thưởng. Lễ hội Hoa đăng càng thêm náo nhiệt bởi màn , nhiều đổ xô tới xem.

 

Vệ Dịch xách đèn bí ngô nhảy tưng tưng bên cạnh, reo hò: “Mộ Nhược ca ca cố lên, đ.á.n.h tỷ , đ.á.n.h tỷ .” Hình ảnh vô cùng buồn !

 

Hai , một kẻ đánh, một kẻ trốn.

 

Kỷ Vân Thư thật sự nổi nữa, bảo Cảnh Dung: “Ngài định can ngăn ?”

 

Hắn uống rượu, chẳng thèm sang bên , chỉ nhàn nhạt đáp: “Chuyện giữa nam nữ, ngoài xen .”

 

Lời đầy ẩn ý.

 

“Cứ đ.á.n.h thế thế nào cũng náo loạn cả lên cho xem, lỡ xảy án mạng thì ?”

 

“Xảy án mạng càng , đến lúc đó tổ chức minh hôn (đám cưới ma) cho Mộ Nhược, miễn cho lúc sống cô đơn, xuống âm tào địa phủ cũng cô đơn.”

 

“...”

 

Nàng thật sự cảm nhận nỗi khổ của Mộ Nhược khi lớn lên cùng . Vị Vương gia thật tàn nhẫn!

 

Kỷ Vân Thư đang định lau mồ hôi thì Cảnh Dung nghiêm trang ngước mắt hỏi nàng: “Nếu c.h.ế.t, nàng chịu minh hôn với ?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Phụt —

 

“Xứng cái đầu...” ngài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-460-minh-hon.html.]

 

Nàng hết câu thì tiếng đ.á.n.h bên đột nhiên im bặt. Chỉ thấy Mộ Nhược tóm cây roi bạc, cổ tay dùng chút lực, nữ t.ử quán tính kéo lảo đảo vài bước.

 

“Buông tay!” Nàng vẫn kiêu ngạo.

 

Mộ Nhược sắc mặt bình tĩnh, khẩy một tiếng, trực tiếp hắt rượu trong tay lên cây roi. Sau đó... về phía Cảnh Dung!

 

Cảnh Dung nhận tín hiệu, búng nhẹ cây nến đang cháy bàn lên, tay áo phất một cái tạo gió, cây nến xoay tròn trong trung bay tọt tay Mộ Nhược trong nháy mắt. Kỳ lạ là nến vẫn tắt.

 

Mộ Nhược đưa ngọn nến phần cây roi, giọng điệu đe dọa: “Cô nương, nếu ngươi thu roi về, sẽ đốt nó thật đấy.”

 

Nữ t.ử tức điên nhưng cũng bắt đầu lo lắng: “Ngươi nếu dám đốt roi của , bắt ngươi đền mạng.”

 

“Vậy ngươi nhất an phận chút . Bản công t.ử tuy nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, nhưng ngươi là tảng đá cứng. Chọc vui, đừng đốt roi, ném cả ngươi lò lửa cũng .”

 

“Ngươi...”

 

“Hỏi nữa, thu roi ?”

 

Nữ t.ử c.ắ.n răng do dự nửa ngày. Mộ Nhược vốn tính kiên nhẫn , cầm nến định châm roi ——

 

Vút!

 

Không từ bay tới một viên đá nhỏ, đ.á.n.h tắt ngọn lửa nến. Nhân cơ hội đó, nữ t.ử giật phắt roi bạc về, định quất tiếp. roi kịp vung , viên đá thứ hai đ.á.n.h trúng cổ tay nàng, khiến nàng mất lực, roi rơi mềm oặt xuống đất.

 

Chỉ thấy "kẻ đầu sỏ" bước từ đám đông.

 

“Cô nương, hôm nay là Lễ hội Hoa đăng mỗi năm một , hà tất căng thẳng như ? Chi bằng thế , nếu cô nương tiếp tục uống rượu, xin thịnh tình chiêu đãi.”

 

Giọng vô cùng êm tai. Là Mộc Cẩn! Không ngờ nàng cũng võ công.

 

Nữ t.ử xuýt xoa cổ tay đá b.ắ.n trúng, trừng mắt: “Ngươi là ai?”

 

“Ta tên Mộc Cẩn, bày đài đối thơ ở đây. Cô nương ầm ĩ thế , nhã hứng cũng mất hết.”

 

“Ta đ.á.n.h việc của , ngươi đối thơ của ngươi, quản gì? Ta còn phân thắng bại .”

 

cô nương rõ ràng đối thủ của vị công t.ử , hà tất tự chuốc lấy khổ? Cái gọi là đ.á.n.h quen, chi bằng cùng xuống, sai mang mấy vò rượu ngon thượng hạng lên, ngắm đèn uống rượu, thấy thế nào?”

 

Thực cô nương cũng ngốc, Mộ Nhược nhường , nếu nàng sớm chịu thiệt. Cân nhắc một lát, nàng bĩu môi, cứng cổ thu roi , quấn quanh hông. Sau đó mượn bậc thang mà xuống nước.

 

“Được thôi, bổn cô nương nể mặt ngươi.” Lại quên đe dọa Mộ Nhược: “Ngươi cho rõ, sợ ngươi nhé. Nếu vì hôm nay là Lễ hội Hoa đăng, nhất định g.i.ế.c ngươi.”

 

Mộ Nhược cũng chấp, thực sự đ.á.n.h cũng mệt . Hắn , cảm thấy cô nhóc cũng khá đáng yêu.

 

Một lát , Mộc Cẩn sai mang vài vò rượu lên.

 

“Mấy vò rượu một năm, là do tự tay ủ, mời các vị nếm thử.” Nàng còn cố ý đẩy một chén rượu đến mặt Cảnh Dung: “Cảnh công t.ử cũng nếm thử xem.”

 

Cảnh Dung chén rượu, lén liếc Kỷ Vân Thư một cái, đó mặt mày hớn hở đáp: “Được thôi, nếm thử rượu Mộc Cẩn cô nương ủ xem .”

 

Uống một ngụm, khen: “Ừm, tồi, rượu thơm nồng mà gắt, miệng ngọt thanh mang theo chút men say, thật đúng với hai câu thơ của Lý Lương: Cô bất tri tửu vi tửu, phong bất tri hương bất hương (Người rượu là rượu, gió chẳng hương chẳng hương).”

 

“Công t.ử Lý Lương ?”

 

“Sao ? Lý Lương tâm du ngoạn bên ngoài, thích trói buộc, thơ cũng đầy linh tính.”

 

“Công t.ử quả nhiên học thức uyên bác, đến tài t.ử ở ẩn như Lý Lương cũng .”

 

“Cô nương chẳng cũng ?”

 

Hai . Nụ của nữ t.ử mang theo vài phần thẹn thùng.

 

 

Loading...