Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 462: Họa tiết này, ta từng thấy

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:01:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Tư lỡ lời, nhưng tính tình kiêu ngạo che lấp sự áy náy trong lòng. Nàng lập tức rời khỏi ghế đuổi theo Kỷ Vân Thư.

 

Mộ Nhược ôm bình rượu hét lớn một tiếng: "Đi thả đèn hoa đăng thôi!" Kéo dài giọng một cái cũng theo!

 

Bên bờ sông, nhiều nam thanh nữ tú đang thả đèn hoa đăng.

 

Trên mặt nước trôi nổi đủ loại đèn hoa đăng với đủ kiểu dáng. Từng chiếc, từng chiếc một, cái dính , cái tản , cũng cái chìm nghỉm.

 

Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng xung quanh chiếu rọi lên mặt nước phẳng lặng, theo dòng nước trôi nhẹ nhàng đong đưa! Đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.

 

Kỷ Vân Thư tin Phật, tin tà ma. Cố tình tin việc cầu nguyện!

 

Nàng tìm hai chiếc đèn hoa đăng, đưa cho Vệ Dịch một chiếc.

 

"Thư Nhi ước gì ?"

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

"Bí mật."

 

Nàng nâng đèn hoa đăng trong lòng bàn tay, nhắm mắt thầm ước một điều, đó thả đèn xuống sông, ngón tay khẽ gạt nhẹ mặt nước, chiếc đèn liền theo gợn sóng lăn tăn trôi dần về phía hạ lưu.

 

Vệ Dịch cũng thầm ước một điều, bắt chước động tác của nàng, dùng tay gạt nước mấy cái cho đèn trôi . Chiếc đèn của trôi sát đèn của Kỷ Vân Thư!

 

"Thư Nhi, tỷ xem, đèn của chúng ở bên kìa."

 

Nàng mỉm .

 

"Thư Nhi, tỷ ước gì ? Đệ ước..."

 

"Bõm!"

 

Lời còn hết, Vệ Dịch thấy chiếc đèn hoa đăng của thứ gì đó ném trúng, ngọn lửa bên trong tắt ngấm ngay lập tức, đó nước tràn ướt sũng, dần dần chìm xuống nước.

 

"Đèn của ." Hắn buồn bã trong lòng.

 

"Ta cố ý." Đường Tư bước tới. Trong tay nàng còn cầm mấy viên đá cuội.

 

Vệ Dịch bỗng dậy, hưng sư vấn tội: "Tại tỷ ném đèn của ?"

 

"Đã bảo cố ý mà, tiện tay ném một cái, ai đó là đèn của ngươi."

 

"Đó là đèn thả cùng Thư Nhi mà."

 

"Cùng lắm thì đền cho ngươi cái khác."

 

Vệ Dịch chặn họng nên lời, tức giận vô cùng.

 

Kỷ Vân Thư lập tức kéo , an ủi: "Một chiếc đèn thôi mà, chìm thì cho nó chìm . Chiếc đèn của nhường cho , ?"

 

"Vậy Thư Nhi bây giờ?"

 

"Chỉ cần nguyện vọng của thành hiện thực, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của ."

 

"Ừm!"

 

Vệ Dịch vui sướng, quên sạch chuyện Đường Tư ném đèn khiến khó chịu. Hắn xổm xuống, theo chiếc đèn hoa đăng duy nhất còn trôi xa.

 

Cách đó vài bước chân, Mộ Nhược dựa trụ đá bên bờ sông, cảnh nhịn , ung dung uống rượu.

 

Đường Tư vứt viên đá trong tay , xổm xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư, kéo kéo góc áo nàng. Hỏi: "Ngươi họ gì?"

 

"Kỷ."

 

"Kỷ gì?"

 

"Ngươi gọi là gì thì cứ gọi thế ."

 

"Vậy... cứ gọi là A Kỷ nhé. Ở chỗ , họ đều gọi là A Tư, ngươi cũng thể gọi như ."

 

"Ừm." Nàng nhàn nhạt gật đầu.

 

Đối với Đường Tư, nàng coi như dùng hết sự kiên nhẫn của ! nàng cũng thực sự cãi !

 

Đường Tư cố tình sán gần nàng, tò mò hỏi: "Ngươi nghề gì thế? Sao nhiều thứ ? Người Hầu Liêu chúng hào sảng nhất, trời sinh kính nể những thông minh như ngươi."

 

Nàng một cái: "Tại hạ thông minh, chỉ là nhiều hơn khác hai con mắt, nên thấy cũng nhiều hơn thôi."

 

"Thế ? Vậy ngươi xem, từ , ngươi còn thấy gì nữa?"

 

Đường Tư vươn hai tay huơ huơ mặt nàng, những món đồ trang sức lỉnh kỉnh quần áo va kêu "leng keng". Không cảm thấy ồn ào, ngược giống tiếng chuông gió lay động trong gió. Thanh thoát trong trẻo.

 

Ánh mắt Kỷ Vân Thư chú ý tới dải lụa đỏ bên hông nàng , hất cằm về phía chiếc đầu lâu nhỏ xíu , hỏi: "Đó là cái gì?"

 

Hửm?

 

Đường Tư tháo chiếc đầu lâu xuống. Cầm trong tay mân mê: "Cái , ngươi chắc chắn đoán . Đây là đầu con Hào, là nhặt trong núi. Hào ngươi ? Đó là một loài động vật hoạt động về đêm, nó c.ắ.n một cái thì chắc chắn c.h.ế.t. Lúc vì đuổi theo con Hào , lùng sục trong núi một hai tháng trời. Cha bảo là đứa trẻ ma quỷ nuôi lớn, cái gì cũng sợ. nữ t.ử Hầu Liêu chúng thì khí phách ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-462-hoa-tiet-nay-ta-tung-thay.html.]

 

Nàng vô cùng tự hào!

 

Chiếc đầu lâu trong tay nàng tung lên cao, vững vàng bắt lấy. Tung lên! Bắt lấy! Cứ thế qua nhiều .

 

Kỷ Vân Thư dời mắt , về phía chiếc đèn hoa đăng đang trôi xa dần.

 

Lúc , cây cầu bên cạnh hai bóng đó, một cao một thấp. Bóng dáng phản chiếu xuống mặt nước lăn tăn gợn sóng, như hòa ánh sáng vàng cam, thật là thơ mộng.

 

Cảnh Dung chắp hai tay lưng, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa thâm tình, chăm chú Kỷ Vân Thư đang xổm bên bờ sông chân cầu thật lâu. Thấy nàng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ , theo chiếc đèn hoa đăng dần trôi xa, đôi mắt thâm thúy long lanh như ánh .

 

Đối với từng nụ cái nhíu mày của Kỷ Vân Thư, sức đề kháng. Hắn rõ, đời của chỉ nàng.

 

Mộc Cẩn bên cạnh , nhận ánh mắt của . Hỏi: "Cảnh công t.ử chắc An Phủ nhỉ?"

 

Hắn gật đầu. "Đi ngang qua thôi."

 

"Công t.ử là ?"

 

"Phương Nam."

 

"Đi ?"

 

"Phương Bắc."

 

Phương Bắc rộng lớn, ngàn dặm xa xôi.

 

Mộc Cẩn cũng tiếp tục truy hỏi, chuyển chủ đề: "Vị công t.ử lúc nãy thật thông minh, chỉ dựa một chiếc roi bạc mà bao nhiêu kiến thức."

 

" , nàng thông minh nhất từng gặp. Không chỉ thông minh, mà còn là duy nhất bầu trời thể khiến hy sinh vì nàng ."

 

Không chút che giấu! Khi những lời , khóe môi cũng dần nở một nụ .

 

Mộc Cẩn ngẩn ! Bọn họ... là quan hệ gì?

 

Đang định mở miệng hỏi, nàng một cầu va , lảo đảo ngã về một bên, vặn ngã lòng Cảnh Dung. Mà cũng thuận thế đỡ lấy nàng !

 

Cảnh tượng vô tình Kỷ Vân Thư ở cầu ngẩng đầu lên thấy. Trong lòng nàng khỏi cảm thấy mất mát và khó chịu, n.g.ự.c như ai đ.â.m một mũi kim. giây , nàng lập tức dời mắt , cảm thấy quá nhỏ nhen, quá tin tưởng Cảnh Dung.

 

Đi đến ngày hôm nay, Cảnh Dung đối với nàng thế nào, nàng ? Vì thế nàng thầm lắc đầu, ném ý nghĩ đó đầu.

 

Đường Tư bên cạnh tò mò hỏi: "Nghĩ gì thế? Ngươi còn cho , rốt cuộc ngươi nghề gì?"

 

Nàng chỉ đáp một câu: "Thư sinh nghèo."

 

"Không tin."

 

"Vì ?"

 

Đường Tư đột nhiên quỷ dị, : "Quên cho ngươi , Đường Tư chỉ to gan mà tay chân cũng nhanh nhẹn lắm, ..."

 

Hửm?

 

Kỷ Vân Thư dự cảm chẳng lành.

 

Chỉ thấy Đường Tư từ từ đưa tay giấu lưng mặt, tay từ lúc nào cầm một miếng thẻ bài bằng gỗ. Huơ huơ mắt Kỷ Vân Thư.

 

Thẻ bài đó chính là miếng ngọc bội nương Kỷ Vân Thư để cho nàng?

 

Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống, lạnh đến cực điểm: "Đưa cho ."

 

Vươn tay cướp vồ hụt!

 

Đường Tư nhảy vọt lên, lắc lắc tấm thẻ bài, hỏi: "Thứ là của ngươi ?"

 

"Mau trả cho ."

 

"Trả cho ngươi cũng , nhưng ngươi cho , thứ ai đưa cho ngươi."

 

"Ngươi gì?"

 

Đường Tư thu vẻ nghịch ngợm giảo hoạt ban đầu, sờ họa tiết giữa tấm thẻ bài, ánh mắt trầm xuống, nghiêm túc một câu:

 

"Họa tiết , từng thấy."

 

"Ngươi cái gì?"

 

"Cái ..."

 

Lời còn dứt.

 

Đột nhiên ——

 

Một mũi tên nhọn mang theo luồng sáng sắc bén, xuyên qua đám đông chen chúc, b.ắ.n thẳng về phía Kỷ Vân Thư.

 

 

Loading...