Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 475: Phúc bá

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:38:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩa trang Cẩm Giang vốn ở nơi hẻo lánh của thành, địa phận Bắc Lương, thêm một đoạn đường nữa là thể đến đó.

 

Nhắc đến cái nghĩa trang , đó chính là vết nhơ trong cuộc đời Cảnh Dung!

 

Nghĩ đến việc phụ nữ trong lòng lúc từng ném ở nghĩa trang ngủ một đêm, liền dở dở ! Khóe mắt giật giật.

 

Kỷ Vân Thư trời mưa to tầm tã, lo lắng : "Tình hình hiện tại, mưa chỉ nước càng lúc càng lớn, lỡ như xảy lũ lụt hoặc sạt lở núi, hậu quả thật dám tưởng tượng, nên cố gắng đến nghĩa trang phía ."

 

Cảnh Dung cân nhắc!

 

Những thị vệ vẫn đang ngừng đẩy chiếc xe ngựa sa lầy, dù dùng hết sức bình sinh, vẫn thể đẩy bánh xe .

 

Đất vàng như nước bùn cuồn cuộn, từ sườn dốc chảy xiết xuống, cuốn theo ít vật nhỏ rõ tên cùng những nhánh cây hỗn độn! Có xu hướng hình thành lũ lụt lớn!

 

Cảnh Dung phụ nữ trong lòng , thấy y phục vai trái nàng mưa to ướt sũng, đôi chân đều nước đất đỏ bao phủ, lấm lem bùn đất.

 

Vì thế, Cảnh Dung lập tức hạ lệnh: "Lưu vài ở đây tiếp tục đẩy xe, bổn vương đưa Kỷ đến nghĩa trang phía , các ngươi đó hãy đuổi theo."

 

"Vâng!"

 

Lang Bạc đáp, phân phó mấy thị vệ ở .

 

Khi nhóm Cảnh Dung định lên chiếc xe ngựa phía ...

 

Kỷ Vân Thư chợt nhớ : "Khoan , xe ngựa còn một bức họa, mang theo."

 

"Nàng đừng động, để lấy."

 

Cảnh Dung xong, che ô đến chiếc xe ngựa lấy bức họa cuộn kỹ xuống, giao tay nàng, mới lên xe ngựa phía .

 

Bước trong xe, xộc mũi là một mùi rượu nồng nặc.

 

Mộ Nhược bên trong như một cái xác c.h.ế.t, xung quanh là những bình rượu đổ nghiêng đổ ngả.

 

Thật bực ! Tên tiểu t.ử rốt cuộc còn giấu bao nhiêu rượu nữa? Cảnh Dung vẻ mặt đầy ghét bỏ, đẩy sang một bên.

 

Kỷ Vân Thư ôm bức họa ướt, dùng tay áo còn khô lau qua lau đó. Vô cùng trân trọng!

 

Vệ Dịch chớp mắt hỏi nàng: "Thư Nhi, đây là cái gì?"

 

"Bức họa!"

 

"Là bức họa của ai?"

 

"Người c.h.ế.t."

 

Đôi mắt Vệ Dịch nheo , biểu cảm hờ hững, đôi mắt vẫn chằm chằm đó. Tóc mái ướt sũng trán đang nhỏ nước xuống, rơi hàng mi dài và khuôn mặt thanh tú. Mãi đến khi che khuất tầm , mới nâng tay áo lên, quệt một cái.

 

Cảnh Dung cũng ghé đầu qua xem, tò mò: "Bức họa , vẽ ai ?"

 

Hũ giấm chua sắp đổ !

 

Nàng nhẹ nhàng đáp một câu: "Còn nhớ từng với ngài về bộ hài cốt kỳ lạ trong 'Lâm Kinh Án' ?"

 

"Nhớ!"

 

"Mấy ngày nay, vẫn luôn tổng hợp bức họa phục dựng bộ hài cốt đó, hai hôm nay cũng gần thành hình ."

 

"Ừ."

 

Hắn gật đầu hời hợt.

 

Lúc , Đường Tư vốn xuống xe ngựa khán giả vây xem cũng sán gần. Trong tay vẫn còn cầm cái bánh ăn xong.

 

Nàng đặt m.ô.n.g xuống cạnh Mộ Nhược, khinh bỉ liếc một cái: " là cái hũ hèm, còn hổ cái gì mà ngàn chén say, mới uống với mấy bình thôi mà gục ngã dậy nổi ."

 

Hừ một tiếng. Còn đá đùi một cái.

 

Sau đó, ánh mắt nàng đảo qua mấy đối diện, hỏi: " , nãy các nghĩa trang gì đó? Nghĩa trang là nơi nào? Có giống khách điếm ở Trung Nguyên các ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-475-phuc-ba.html.]

"Ừ." Kỷ Vân Thư gật đầu.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

"Thật , đường lâu như , cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi đàng hoàng ."

 

"Đó là nơi cho sống nghỉ ngơi."

 

Hả? Nàng nhíu mày hoang mang: "Không cho sống nghỉ ngơi? Chẳng lẽ là cho c.h.ế.t?"

 

Kỷ Vân Thư một cái, đáp nàng . Không khí trong xe lạnh đến cực điểm!

 

Cả khuôn mặt Đường Tư nhăn nhúm , dường như ý thức điều gì. Nhìn nửa cái bánh ăn xong trong tay, mất hết khẩu vị, ném thẳng ngoài cửa sổ xe.

 

Rất nhanh, xe ngựa vòng qua chiếc xe sa lầy phía , tiến địa phận Bắc Lương, hướng về phía nghĩa trang mà .

 

Hơn nửa canh giờ , cuối cùng cũng đến nơi.

 

Nghĩa trang cơn mưa lớn trông vô cùng quỷ dị. Hai chiếc đèn lồng đỏ treo ngoài cửa lắc lư, một chiếc gió thổi rách tả tơi.

 

Lang Bạc xuống ngựa, dẫn theo một thị vệ gõ cửa lớn nghĩa trang. Có lẽ vì tiếng mưa quá lớn, cộng thêm tai Phúc bá vốn thính, gõ hồi lâu, cánh cửa lớn rách nát mới từ từ mở .

 

Phúc bá che một chiếc ô giấy dầu cũ nát ố vàng, chỉ mở một nửa cánh cửa, từ bên trong ló đầu . Gương mặt già nua hai bên ngoài.

 

"Hai vị là?"

 

Lang Bạc định mở miệng...

 

"Phúc bá!"

 

Tiếng Kỷ Vân Thư từ trong xe ngựa truyền , nàng xuống ngựa che ô, xách vạt áo ướt đẫm bước tới.

 

Khoảnh khắc thấy nàng, Phúc bá vô cùng khiếp sợ!

 

"Kỷ ?"

 

Dứt lời, ông lập tức mở toang nửa cánh cửa , kinh ngạc hỏi: "Kỷ , kinh thành ?"

 

Kỷ Vân Thư mỉm ôn hòa: "Gần đây chút việc, ngang qua nơi ."

 

"À, , cũng coi như trở . Người mấy tháng trời, thấy tới, nơi của cũng quạnh quẽ hơn nhiều."

 

Cái ... Là ý gì đây? Khóe miệng Kỷ Vân Thư giật giật!

 

Lúc , đám Cảnh Dung cũng xuống xe ngựa.

 

Mộ Nhược quả thực cứ chạm đất là tỉnh, nhưng vẫn mơ màng nheo mắt xuống xe, nếu nhờ Đường Tư lòng đỡ , e là lúc ngã lăn đất .

 

Phúc bá về phía , thấy ai nấy đều ướt sũng, vội : "Sao đội mưa lớn thế mà đến? Tới tới tới, mau hết , bên ngoài mưa to gió lớn, mau trong."

 

Giọng điệu đầy vẻ trưởng giả! Vừa đón .

 

khi Vệ Dịch từ cổng lớn bước , ngang qua mặt Phúc bá, ông rõ ràng sững , đôi mắt già nua vô lực trong nháy mắt chợt mở to. Chiếc ô giấy trong tay bỗng nhiên run lên!

 

Vừa lúc... Kỷ Vân Thư thu tầm mắt! nàng cũng để trong lòng.

 

Một đám vội vã , chen chúc từ cửa trong sân, để đầy dấu giày lấm lem bùn đất hỗn loạn. Cửa lớn mở, gió lớn gào thét ùa , mang theo mùi nước mưa xộc mũi. Giấy tiền vàng mã trong sân cũng trận gió thổi tung, cuộn lên bay loạn xạ!

 

Cùng với khói trắng hương nến lượn lờ bay lên, cả nghĩa trang toát lên vẻ quỷ dị rợn .

 

Phúc bá dẫn đoàn đại sảnh, bên trong, ngoài mùi hương nến nồng nặc, còn một mùi thương truật đậm!

 

Bên trái cùng, đặt song song nhiều cỗ quan tài! Còn mấy t.h.i t.h.ể khâm liệm, đặt trực tiếp phản lạnh, phủ vải trắng.

 

Đường Tư bước , mắt suýt lồi ngoài. Một tay túm lấy áo Mộ Nhược, một bên sán gần Kỷ Vân Thư, hỏi: "A Kỷ, đây là cái nơi quỷ quái gì ?"

 

Nàng nhàn nhạt đáp: "Ta chẳng ? Là nơi cho c.h.ế.t nghỉ ngơi."

 

"Cái ... thật đúng là đất nghỉ cho c.h.ế.t."

 

Tuy rằng nàng sợ trời sợ đất, nhưng từng ở cùng c.h.ế.t theo cách bao giờ. Vì thế, theo bản năng rụt về phía Kỷ Vân Thư.

 

 

Loading...