Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 478: Bị cách chức quan
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:38:24
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn cảnh tượng đó, thấy ấm áp thấy buồn .
Vệ Phó hỏi: "Công tử, sắc mặt trông lắm? Có trong khỏe ?"
"Phó thúc, ."
"Vậy thì ." Vệ Phó chằm chằm , "Công tử, thấy dường như tinh hơn , công t.ử của chúng xem thực sự trưởng thành ."
Nói đoạn, ông đưa tay xoa đầu .
Vệ Dịch nở nụ ấm lòng, : "Phó thúc, sớm trưởng thành , sẽ bảo vệ ." Hắn ưỡn n.g.ự.c tự hào!
"Tốt, công t.ử thực sự trưởng thành !"
Người nhà họ Vệ vây quanh Vệ Dịch, đều kể chuyện thú vị ở kinh thành. Kỷ Vân Thư lẳng lặng bên quan sát.
Đường Tư chun mũi, quanh một lượt, lẩm bẩm trong miệng: "Không ngờ, tên ngốc là công t.ử nhà giàu."
Thế giới của khác, ngươi sẽ hiểu !
Lúc , ám vệ của Cảnh Dung đột nhiên từ bên ngoài chạy , thì thầm tai vài câu. Sắc mặt biến đổi, vội kéo Kỷ Vân Thư sang một bên.
Nghiêm túc : "Xem , Cẩm Giang mấy tháng nay thái bình cho lắm."
Lời đầy ẩn ý!
Hả? Kỷ Vân Thư hiểu! lờ mờ cảm nhận điều gì đó.
...
Lưu phủ!
Bên và xung quanh đình viện ở hậu viện treo chi chít lồng chim. Từ những chiếc lồng sắt truyền tiếng kêu ríu rít của đủ loại chim chóc. Nếu thỉnh thoảng ngang qua thấy thì còn vui tai, nhưng lâu thấy ồn ào.
Lưu phu nhân tiếng chim hót suốt mấy tháng nay, đến mức ngày nào tâm can cũng ngứa ngáy đ.á.n.h . Cộng thêm mấy ngày nay mưa to ngớt, tâm trạng bà càng thêm nóng nảy. Bà chạy xuống bếp lấy một cái muôi lớn, hừng hực khí thế lao đình viện phía .
Lúc , Lưu Thanh Bình đang ở trong đình chơi chim. Thân hình béo tròn của ông chui qua chui những lồng chim, tay cầm một thanh trúc nhỏ, chọc ghẹo ngừng các lồng. Lũ chim chọc kêu loạn xạ!
Ông vui đến mức lộ cả hai chiếc răng khểnh, trêu chim miệng "chậc chậc" liên hồi, trông thật nhàn nhã tự tại. Mấy tháng nay, ngoài việc mỗi ngày ở đây chơi chim thì chỉ ăn uống, chẳng cả, rảnh rỗi đến mức cả toát lên vẻ lười biếng, dáng cũng béo lên một vòng.
"Lưu Thanh Bình!"
Tiếng gầm từ xa vọng !
Sợ đến mức thanh trúc trong tay ông rơi xuống đất, mặt đầy vẻ tai vạ đến nơi, vội vàng xách vạt áo chui xuống gầm bàn. Còn lầm bầm oán trách: "Mụ vợ c.h.ế.t tiệt, tới nữa ."
Đang định khom lưng chui xuống gầm bàn, tai bỗng xách ngược lên.
"Á!" Đau quá hét lên một tiếng, "Buông tay buông tay..."
"Buông tay? Lưu Thanh Bình, bà đây với ông bao nhiêu , lũ chim c.h.ế.t tiệt ồn c.h.ế.t , ông còn ngừng mua về, ông chọc tức c.h.ế.t bà đây hả?"
"Phu nhân, bà buông tay ."
"Buông cái con khỉ, hôm nay ông mà tống khứ lũ chim , sẽ ném cả ông và lũ chim quý hóa của ông ngoài đường."
Lưu phu nhân một tay xách tai Lưu Thanh Bình, tay cầm lăm lăm cái muôi lớn.
Cả Lưu Thanh Bình nghiêng hẳn sang một bên, đau đến méo mặt, tay áo rộng vung mạnh một cái, gạt tay bà vợ , vội vàng xoa cái tai vặn đỏ ửng. Vừa xoa cứng cổ : "Cái mụ , thể dịu dàng chút ?"
"Dịu dàng? Bà đây g.i.ế.c ông là tổ tông tám đời nhà ông tích đức đấy. Lưu Thanh Bình, ông xem, nuôi chim nuôi chim, nuôi bản ông và lũ súc sinh béo múp míp như , lấy nhiều lương thực mà nuôi các hả?"
Vẻ mặt đầy ghét bỏ!
Thế nhưng Lưu Thanh Bình đảo mắt, bà từ xuống vài , đó bày đôi mắt hí ủy khuất sợ sệt, nghiêng sang một bên. Lầm bầm nhỏ: "Bà cũng thế ?"
Dù tiếng mưa bên ngoài lớn nhưng Lưu phu nhân vẫn thấy. Bà tức giận bừng bừng, xắn tay áo lên, ưỡn cái bụng mỡ : "Bà đây giống ông chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng giống!"
"Ông... Lưu Thanh Bình, bà đây cảnh cáo ông cuối, mau thả hết lũ chim cho , nếu , sẽ đem chúng nó kho tàu hết."
Lưu phu nhân hỏa khí bốc lên đầu, hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt ông.
Lưu Thanh Bình vẻ mặt đau khổ, cung kính khom , cứng đành mềm mỏng xin tha: "Ta phu nhân, bây giờ cũng quan nữa, cả ngày rảnh rỗi phát hoảng, cũng chỉ nuôi chim g.i.ế.c thời gian. Bà mà cho nuôi, chẳng buồn c.h.ế.t ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-478-bi-cach-chuc-quan.html.]
Kể khổ!
"Đừng giở bài với bà, nào bảo ông thả chim, ông chẳng giọng điệu ? Còn thương hại ông thì bà đây đúng là đồ ngốc."
Rầm! Cái muôi trong tay đập mạnh xuống bàn đá.
Sợ đến mức Lưu Thanh Bình co rúm : "Phu nhân , bà xem lũ chim nuôi trong sân vui bao, mỗi ngày tiếng chim hót tâm trạng cũng hơn, nếu vứt chẳng đáng tiếc ?"
"Ngày nào cũng ríu ríu rít, đừng nhiều, ông thả đúng ? Được, để tự tay."
Nói bà vươn tay định mở lồng chim.
"Phu nhân, , chim của , chim của ..."
Bà mở, Lưu Thanh Bình đóng. Giằng co một hồi lâu!
Cho đến khi...
Một gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy tới, thấy cảnh tượng trong đình thì ngẩn một chút. Sau đó cao giọng: "Lão... lão gia, tìm ngài."
Lưu Thanh Bình còn tâm trí quản chuyện , bận ngăn cản phu nhân còn kịp.
Gã sai vặt kêu: "Lão gia, ngoài cửa tự xưng là Kỷ tìm ngài."
Kỷ ?
Vừa thấy, Lưu Thanh Bình sững , vội hỏi gã sai vặt: "Kỷ ?"
"Là tự xưng Kỷ , tướng mạo còn thanh tú."
Đôi mắt nhỏ của Lưu Thanh Bình dường như lóe sáng. Đột nhiên lớn. Không hai lời, liền lao về phía tiền viện. Còn quên lớn tiếng hét: "Vân Thư, Vân Thư của về !"
Lưu phu nhân cái hình ục ịch chạy càng lúc càng xa, nghĩ thầm: Kỷ Vân Thư về ? Cái tên họa sư trong nha môn đó hả?
Gã sai vặt chôn chân tại chỗ, thế mà còn tìm đường c.h.ế.t hỏi một câu: "Phu nhân, mấy cái lồng chim bà còn mở ?"
"Mở cái gì mà mở? Lũ chim đều là bảo bối của lão gia, ngươi mà dám mất một con, đem ngươi hầm đấy."
"Phu nhân? Cái ..." Gã sai vặt khóe miệng giật giật!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tại đại sảnh tiền viện!
Lưu Thanh Bình chạy vội tới, đại sảnh thấy Kỷ Vân Thư đang thưởng . Khoảnh khắc đó, ánh mắt tràn đầy xúc động, dường như cả nước mắt.
"Vân Thư, cuối cùng ngươi cũng về ."
Lao tới!
Kỷ Vân Thư dậy, lập tức né sang một bên. Làm ông vồ hụt!
Ông chỉ ngượng ngùng, nhưng khó giấu tâm trạng kích động, mặt dày mày dạn sán gần Kỷ Vân Thư, trơ trẽn : "Vân Thư , chúng mấy tháng, , hơn nửa năm gặp , thật là nhớ ngươi c.h.ế.t, ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nghĩ đến ngươi. Ngươi thì ? Có nhớ ? Nhớ ?"
Thân hình béo tròn cứ cọ cọ . Dáng vẻ như hổ đói vồ mồi!
Kỷ Vân Thư nín . Ném một câu: "Không nhớ!"
Thật là hổ!
Lưu Thanh Bình chẳng thèm để ý, nàng từ xuống , mày nhíu , mang theo chút đau lòng: "Vân Thư, ngươi một chuyến kinh thành về trông gầy hơn ?"
"..."
" , ngươi trở về? Chẳng lẽ là đặc biệt đến thăm ?"
"Không !"
"Vậy... là Vương gia cần ngươi nữa ?" Ông căng thẳng.
Kỷ Vân Thư vẫn nín , nghĩ thầm, tên hồ đồ vẫn y như !
Lưu Thanh Bình thở dài : "Vân Thư , ngươi , ngươi kinh thành lâu như , cả cái Cẩm Giang yên ắng c.h.ế.t, hơn nữa ngươi ở đây, cuộc sống trôi qua thật thoải mái."
Sắc mặt Kỷ Vân Thư đột nhiên lạnh lùng.
"Được , nhiều lời với ông nữa. Ông thật cho , chức quan của ông, mà cách chức?"