Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 490: Con hoang, súc sinh

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:39:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Uyển Hân khẽ ngước đôi mắt dài lên nàng, mang theo vẻ ơn: "Vân Thư, đa tạ tỷ."

 

Đa tạ? Tỷ gái , con mắt nào của cô thấy đang giúp cô ?

 

"Thân thể cô , nhất mau về phủ . Chiếc nhẫn tay cũng đừng đeo nữa, kẻo rách vải của ."

 

"..."

 

Miệng ả khô khốc, nên lời. Cúi đầu xuống, nhu nhược đáng thương.

 

Kỷ Vân Thư dường như nhớ điều gì, ánh mắt trầm xuống: "Ta cùng cô về Kỷ phủ."

 

Hả? Làm giật !

 

Kỷ Uyển Hân trố mắt kinh ngạc.

 

"Vân Thư..."

 

"Đừng hiểu lầm, chỉ lấy một món đồ thôi."

 

...

 

Kỷ phủ.

 

Trận hỏa hoạn tuy thiêu rụi cả Kỷ phủ đến mức biến dạng , hủy hoại hơn nửa gia sản, nhưng cũng may nhà họ tiền, thuê mấy chục thợ mộc, chỉ trong một tháng ngắn ngủi sửa sang, xây mới bộ những ngôi nhà sập, dấu vết từng cháy.

 

Hôm nay, Kỷ Thu Hàn hẹn bạn ăn, nhà!

 

Cảnh Dung định trong, sai mang một chiếc ghế , ngay cổng lớn, bộ dạng công t.ử ca nhàn nhã tự tại. Nha đầu, gã sai vặt cung phụng ăn ngon uống , sợ chậm trễ vị Phật sống . Phật nào ngay cổng nhà ? Sự cổ quái đúng là độc nhất vô nhị.

 

Kỷ Vân Thư đến khiến cả phủ xôn xao. Mọi nàng như xem khỉ, thậm chí còn chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ.

 

Nàng về viện cũ của thẳng đến từ đường. Dọc đường ai ngăn cản. Kỷ Uyển Hân đẩy nha của , bước những bước nhỏ khó nhọc theo nàng, cùng từ đường.

 

Bên trong mùi hương nến nồng, khói trắng lượn lờ, chắc là mới thắp hương.

 

Trong từ đường bày nhiều bài vị, sắp xếp xen kẽ từ cao xuống thấp, ước chừng bốn năm mươi cái, đều là linh vị tổ tiên Kỷ gia, quanh năm thờ phụng, hương khói dứt. Mỗi tháng, Kỷ gia đều đến đây dâng hương hành lễ.

 

Kỷ Vân Thư thắp một nén hương, cúi lạy ba cái những bài vị đó, cắm hương lư, đó đến góc ngoài cùng của từ đường, lấy một bài vị phủ đầy bụi xuống. Trên bài vị đó khắc tên mẫu nàng, ngoài tên thì còn gì khác, thậm chí ngay cả phận cũng .

 

Một nữ t.ử xuất thanh lâu, khi c.h.ế.t còn thể đặt bài vị trong từ đường, Kỷ Thu Hàn coi như cũng tận tình tận nghĩa.

 

Kỷ Vân Thư nhếch môi lạnh một tiếng, ngay đó kéo một tấm vải bên cạnh, bọc bài vị .

 

Nàng với Kỷ Uyển Hân nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh: "Đây là bài vị của nương , mang ."

 

Ả gật đầu, mím môi thôi: "Vân Thư, ..."

 

Ngắt lời!

 

"Nếu cô định về chuyện xảy ở tiệm tơ lụa lúc nãy thì thôi đừng nữa."

 

Ả càng giải thích!

 

"Muội thật sự chỉ cầm lên xem thôi, chiếc nhẫn sẽ..."

 

Lại ngắt lời!

 

Kỷ Vân Thư ánh mắt lạnh lùng: "Sở dĩ với là cô cố ý, nghĩa là cô thực sự cố ý. Kỷ Uyển Hân, lúc ở huyện Sơn Hoài, chuyện . Cô là thế nào, cần đoán. Nếu cô vì ghen tị cô nương cướp mất miếng vải thích mà sinh lòng cam tâm, cắt rách nó, chuyện cũng thể. Rốt cuộc thế nào, trong lòng cô tự rõ."

 

Từng câu từng chữ như kim châm muối xát.

 

Kỷ Uyển Hân đỏ hoe mắt, cúi đầu chớp mắt, nước mắt rơi xuống. Cho dù ả thật sự cố ý thì ? Miếng vải đó vốn là ả chọn , là Trương gia tiểu thư ngang ngược cướp lấy, trong lòng ả cam tâm, gì sai ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-490-con-hoang-suc-sinh.html.]

Nhìn hai dòng nước mắt , Kỷ Vân Thư khẽ lắc đầu. Bảo bối , xin nhé, chị đây miễn dịch .

 

Nàng : "Ta đây."

 

Bước khỏi từ đường!

 

Sau lưng truyền đến một tiếng: "Muội sắp lấy chồng ."

 

Giọng ủy khuất, bất lực.

 

Nàng dừng bước, chỉ . Thực cũng chẳng bất ngờ lắm.

 

Kỷ Uyển Hân sụt sịt mũi, bước khỏi từ đường, đến giữa sân, : "Mấy hôm Thẩm thượng thư tới một chuyến. Ông hài lòng với , chê nhiều bệnh, sẽ hỏng thanh danh Thẩm gia, cho nên với cha tỷ gả qua đó. Cha lúc tức giận, ầm ĩ với Thẩm thượng thư. Cuối cùng còn cách nào, Thẩm thượng thư đành thỏa hiệp, là nhân lúc sức khỏe còn thì gả sớm . Ngày cưới định rằm tháng tám, qua một thời gian nữa cha sẽ đưa lên kinh."

 

"Đây là chuyện ."

 

"Vậy tỷ thể tới ? Muội thật sự coi tỷ là thiết nhất. Nếu ngày thành mà tỷ mặt, Vân Thư , sẽ hối tiếc cả đời."

 

Muốn lừa tiền mừng của bà thì thẳng ? là tâm cơ!

 

Kỷ Vân Thư thẳng: "Ta sẽ ."

 

"Vân Thư." Kỷ Uyển Hân đột nhiên nắm lấy tay nàng, "Muội trong lòng tỷ hận , nhưng thề, thật sự từng hại tỷ và Kỷ Bùi. Tỷ tin , những lời các lúc đó do cho cha . Cho dù chuyện ở huyện Sơn Hoài đó là sai, nhưng từng nghĩ đến việc hại tỷ. Tỷ tin , vẫn luôn coi tỷ là thiết nhất."

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Nực !

 

Nàng dùng sức rút tay về.

 

Sắc mặt lạnh hơn lúc nãy vài phần: "Ta , rốt cuộc cô đem lời và Kỷ Bùi cho cha , còn để tâm nữa. Cô sắp xuất giá thì cứ an phận mà xuất giá, gả đến Thẩm gia, một vợ hiền lương thục đức ."

 

Nói xong, nàng ôm bài vị trong lòng, đầu mà bỏ . Chỉ còn phụ nữ phía thút thít, ôm n.g.ự.c như thể thở nổi...

 

Ra khỏi từ đường, Kỷ Vân Thư bước nhanh vòng qua hành lang dài bên ngoài. Chỉ là ngờ, rẽ qua một góc liền đụng Kỷ Linh Chi điêu ngoa tùy hứng.

 

Vẫn giống như xưa, cái dáng vẻ ngạo mạn, hống hách. Trong tay còn ôm một chậu xương rồng!

 

Khoảnh khắc thấy Kỷ Vân Thư, đôi mắt tròn xoe của nó trừng lên ngay lập tức. Như con mèo giẫm đuôi, nó chỉ tay hỏi: "Ngươi ở đây?"

 

Giọng lanh lảnh, chói tai cực kỳ.

 

Kỷ Vân Thư căn bản để ý đến nó.

 

nhịn cơn giận, mắng nhiếc: "Ngươi là đồ g.i.ế.c , ngươi hại c.h.ế.t tam ca ca, ngươi còn dám đến nhà . Cha sẽ g.i.ế.c ngươi, đồ hung thủ."

 

Xa cách mấy tháng gặp, con bé cao lên ít, chỉ là cái thói mồm miệng độc địa thì chẳng giảm chút nào.

 

"Tránh ."

 

Nó dang hai tay chắn đường: "Không cho, là ngươi hại c.h.ế.t tam ca ca và tổ mẫu, g.i.ế.c ngươi."

 

Nói , nó nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ đ.ấ.m tới. Chỉ là cổ tay nhỏ bé Kỷ Vân Thư tóm lấy, đó dùng sức hất .

 

Cúi đầu lạnh lùng : "Kỷ Linh Chi, kiên nhẫn dây dưa với ngươi , tránh ."

 

Lại cứ tránh!

 

"Tam ca ca sai, ngươi chính là đứa con hoang. Cha cũng sai, ngươi cũng là đồ súc sinh."

 

Vừa dứt lời...

 

Bốp!

 

Một cái tát thật mạnh giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng dữ tợn . Tiếng vang trầm đục.

 

 

Loading...