Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 491: Đã chết, tất cả đều đã chết

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:39:37
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái tát giáng xuống, suýt chút nữa đ.á.n.h ngã hình nhỏ bé của Kỷ Linh Chi xuống đất. Nó ôm mặt, kinh ngạc ngước mặt, tự chủ mà co rúm .

 

Kỷ Vân Thư trách mắng: "Tuổi còn nhỏ mà thiếu giáo dục. Cha ngươi dạy ngươi đạo lý lương thiện, hôm nay sẽ dạy dỗ ngươi."

 

Ánh mắt sắc bén.

 

"Đừng tưởng rằng ngươi còn nhỏ thì lời vô kỵ, chỗ nào cũng cậy nhà che chở mà ngang ngược bá đạo, theo ý . Có nếu còn ai dạy dỗ ngươi nữa, thì g.i.ế.c phóng hỏa, thông dâm cũng là chuyện tùy tiện ? Cái gọi là một việc, một lời đều đạo lý, thầy trong thư viện dạy ngươi ? Ngươi , tam ca ca của ngươi chính vì như mới c.h.ế.t, ngươi cũng trở thành tiếp theo giống ?"

 

Ách!

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Kỷ Linh Chi ôm lấy khuôn mặt nóng rát đau đớn, dọa sợ. Đôi mắt to tròn trừng lớn. Trong ấn tượng của nó, Kỷ Vân Thư vốn ôn nhu yếu đuối, mặc bắt nạt mới đúng, mới qua mấy tháng trở nên hung dữ như ?

 

Nó mếu máo, sụt sịt mũi, giọng nghẹn ngào: "Ta sẽ mách cha, ngươi đ.á.n.h ."

 

"Tùy ngươi."

 

Cô bé , lão già đó e là sẽ đ.á.n.h cô một trận đấy.

 

Kỷ Linh Chi lóc t.h.ả.m thiết!

 

ngay giây tiếp theo, Kỷ Vân Thư bá khí giật lấy chậu xương rồng nó đang ôm trong tay. Nhướng mày tà mị : "Ngươi thích cướp đồ của khác ? Chậu xương rồng cũng đấy, lấy."

 

"Trả cho ."

 

"Nằm mơ!"

 

Kỷ Vân Thư cầm chiến lợi phẩm cướp , nghênh ngang bỏ . Chỉ thấy lưng là tiếng xé lòng từng hồi.

 

Ra khỏi Vệ phủ. Cảnh Dung vẫn chiếc ghế đó nhàn nhã uống , bên cạnh là hai gã sai vặt cung kính hầu, như hầu hạ cha ruột .

 

Nàng , Cảnh Dung dậy đón, chú ý thấy hai thứ nàng ôm trong lòng, sững sờ một chút! Một thứ là vật thể vải bọc kín! Một thứ là chậu xương rồng! Người phụ nữ đó một chuyến chỉ để lấy cái ?

 

Nàng giải thích: "Đây là bài vị của nương , để bà đây. Còn chậu xương rồng , là cướp ."

 

Nàng hất đôi mắt nhỏ đầy vẻ kiêu ngạo lên. Cướp ?

 

"Lạ thật, Kỷ Vân Thư nàng cũng học thói cướp đồ của khác ?"

 

"Cũng học một chút chứ, thể cứ để khác cướp của mãi ."

 

"Câu bổn vương thích. Hơn nữa đồ của bổn vương, khác cũng đừng hòng cướp."

 

Ý , tự nhiên là Kỷ Vân Thư! Xấu hổ quá!

 

Trở về Vệ phủ.

 

Tại cổng lớn, Vệ Dịch bậc thềm đá, hai tay chống cằm, cúi đầu đôi giày sạch sẽ của . Mũi chân gõ nhẹ nhịp điệu, nhưng vẻ mặt thẫn thờ như đang xuất thần.

 

"Vệ Dịch?"

 

Hắn tiếng ngẩng đầu lên, lập tức nhảy dựng lên, khóe miệng nở nụ rạng rỡ như ánh mặt trời.

 

"Thư Nhi."

 

"Sao ở đây?"

 

"Đợi tỷ."

 

Hắn lúc nào cũng !

 

Kỷ Vân Thư , đưa tay xoa đầu , đưa chậu xương rồng trong tay cho .

 

Hắn nghiêng đầu: "Đây là cái gì?"

 

"Một chậu cây, mang cho Phó thúc, bảo ông chăm sóc cẩn thận."

 

"Được." Hắn nhận lời sảng khoái.

 

Lúc , gã sai vặt của Vệ phủ chạy , cúi chào Cảnh Dung.

 

"Vương gia, Lưu đại nhân của nha môn cũ tới, đang đợi ngài ở bên trong."

 

Cảnh Dung nheo mắt: "Lưu Thanh Bình? Hắn đến gì?"

 

"Mang theo nhiều lễ vật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-491-da-chet-tat-ca-deu-da-chet.html.]

 

"Vô sự bất đăng tam bảo điện!" Hắn khẽ than.

 

Kỷ Vân Thư liền : "Vậy thăm Phúc bá."

 

"Ừ."

 

Mọi chia .

 

Hậu viện. Trong phòng Phúc bá.

 

Mộ Nhược xử lý xong những vết roi ngang dọc ông, bôi t.h.u.ố.c và băng bó cẩn thận.

 

"Cũng may tổn thương đến gân cốt, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi."

 

"Đa tạ Mộ công tử."

 

"Không cần khách sáo." Hắn , "Phúc bá, ông lớn tuổi thế mà còn bám trụ ở nghĩa trang, ngày ngày tiếp xúc với những t.h.i t.h.ể đó. Những đó ông cũng chẳng quen , mà ông đều lo liệu đất chôn cất cho họ, còn ngày ngày thắp ba nén hương thờ cúng. Tấm lòng thật khiến vãn bối hổ thẹn."

 

Lời quả thật sai.

 

Người thường những kẻ tiếp xúc với xác c.h.ế.t là kẻ lập dị thì cũng là kẻ xui xẻo, ai nấy đều khinh thường, tránh xa, sợ dính chút đen đủi. Cho nên Phúc bá chẳng mấy bạn bè qua , cũng ít giao tiếp với ai, quanh năm suốt tháng chỉ lủi thủi một ở nghĩa trang. Những t.h.i t.h.ể từ nha môn đưa tới, nếu nhận, ông đều dốc sức tìm cho họ một mảnh đất lành để chôn cất, hoặc là hỏa thiêu, cho tro cốt hũ, xếp nghĩa trang. Đến nỗi buổi tối ngang qua thường những hũ tro cốt đó dọa cho c.h.ế.t khiếp.

 

Người khác việc thiện để đời thấy, còn việc Phúc bá , há chẳng là đại thiện ?

 

Nghe Mộ Nhược , Phúc bá cảm thấy an ủi: "Người trẻ tuổi bây giờ hiếm ai suy nghĩ như ."

 

Mộ Nhược: "Chỉ trách thế gian , ai cũng thấu thôi."

 

"Phải đấy."

 

" Phúc bá, ông nhà ?"

 

Người nhà? Sắc mặt Phúc bá trầm xuống, lộ vẻ thê lương.

 

Thở dài một tiếng: "C.h.ế.t , tất cả đều c.h.ế.t hết ." Trong mắt ngấn lệ.

 

Tay Mộ Nhược đang cầm bút đơn t.h.u.ố.c bỗng khựng , chút ái ngại.

 

"Ông đừng trách lỡ lời."

 

"Không , dù gì cũng là chuyện cũ năm xưa ." Ông thoáng qua tiếp với Mộ Nhược, "Con trai nếu còn sống, giờ chắc cũng trạc tuổi ."

 

Câu khơi dậy sự tò mò của Mộ Nhược.

 

"Có thể hỏi thăm một chút, nhà của ông gặp chuyện gì ?"

 

Phúc bá : "Là một trận hỏa hoạn thiêu c.h.ế.t. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nghiệp chướng a."

 

Thật đáng thương! Mộ Nhược dám hỏi thêm nữa, sợ chạm nỗi đau trong lòng ông.

 

Một lát , Kỷ Vân Thư dẫn Vệ Dịch tới. Thấy sắc mặt Phúc bá hơn nhiều, nàng cũng yên tâm.

 

"Phúc bá, ông cứ yên tâm dưỡng bệnh ở đây, của Vệ phủ sẽ chăm sóc ông chu đáo, ông cần lo lắng gì khác."

 

"Kỷ , thật sự cảm ơn , nếu , cái già của chắc sống quá mấy ngày nữa."

 

Không đợi nàng mở miệng, Vệ Dịch chen : "Sẽ , Phúc bá sẽ sống lâu trăm tuổi. Hơn nữa ông là như , ông trời sẽ phù hộ cho ông." Vẻ mặt kiên định.

 

Phúc bá , đáy mắt kìm toát lên vẻ hiền từ sủng nịch, pha lẫn chút chua xót. Ông .

 

Vệ Dịch dứt khoát xuống mép giường: "Phúc bá, ông thể ở đây mãi mãi. Còn nữa, Mộ Nhược ca ca là thần y, nhất định sẽ chữa khỏi cho ông."

 

"Cảm ơn , Vệ công tử."

 

"Không cần cảm ơn , nương từng , cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp chùa. Hơn nữa hôm qua Phúc bá còn cho chúng tá túc ở nghĩa trang, ông là , sẽ báo đáp."

 

Mắt Phúc bá ngấn lệ! Ông nắm lấy tay Vệ Dịch, vỗ nhẹ hai cái.

 

" , nương sai, cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp chùa. Cha và nương đều là ."

 

"Vâng!" Hắn gật đầu thật mạnh.

 

Những lời , cảnh tượng , khiến tâm tư Kỷ Vân Thư trầm xuống...

 

 

Loading...