Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 499: Rời khỏi Cẩm Giang
Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:39:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm ! Cảnh Dung hạ lệnh xuất phát.
Trong khi đám thị vệ đang khuân vác đồ đạc lên xe, Kỷ Vân Thư ở cổng lớn, chốc chốc đầu về phía hậu viện. Người kẻ Vệ phủ đều tiễn đưa, duy chỉ thấy bóng dáng Vệ Dịch. Trong lòng nàng khó tránh khỏi chút tiếc nuối.
Đường Tư sớm chui trong xe ngựa, thấy đoàn mãi liền mất kiên nhẫn thò đầu gào lên: "Sao còn thế? Sáng sớm giục, giờ vất vả lắm mới thu dọn xong thì các lề mề. Biết thế ngủ thêm lúc nữa cho ."
Căn bản chẳng ai thèm để ý đến nàng !
Thấy Kỷ Vân Thư vẫn ở cổng lên xe, nàng gân cổ : "A Kỷ, ngươi là mang Vệ Dịch theo . Để ở đây một đáng thương lắm, dọc đường cũng vui mà."
Nghe , Mộ Nhược tới bên xe ngựa, gõ mạnh đầu nàng một cái.
"Ngươi thì ai bảo ngươi câm ."
Đường Tư đau điếng xoa đầu, hung hăng đáp trả: "Ngươi mới câm, cả nhà ngươi đều câm." Nói xong sợ Mộ Nhược trả thù nên vội rụt đầu trong xe.
Mộ Nhược cạn lời lắc đầu!
Ngay đó, dùng khuỷu tay huých Cảnh Dung bên cạnh, nghiêng đầu hỏi: "Thật sự để Vệ Dịch ở đây?"
Cảnh Dung liếc xéo : "Ngươi thì cũng ai bảo ngươi câm ."
Ha hả!
"Ngươi đúng là học nhanh đấy!"
"Đồ tự nhiên học ."
Hắn nhếch môi hai tiếng, lộ vẻ gian xảo: "Hôm qua lúc thua hai ván cờ thấy ngươi cứng cỏi thế nhỉ?"
Cảnh Dung liếc : "Ta nhường ngươi, nhận ?"
Xì! Mộ Nhược khinh bỉ: "Thua là thua, chính ngươi đ.á.n.h cờ như hành quân đ.á.n.h trận mà? Làm gì đạo lý nhường nhịn? Dù nửa đời rượu của ngươi bao trọn gói đấy."
Bộ dạng như chủ nợ đòi nợ. Cảnh Dung lười để ý đến , ánh mắt vẫn luôn dừng Kỷ Vân Thư đang ở cổng lớn. Hắn , nàng đang đợi Vệ Dịch.
Lúc tại hậu viện!
Vệ Dịch bậc thềm đá, mặt vô cảm, ngửa đầu chằm chằm bầu trời xám xịt bằng ánh mắt trống rỗng vô hồn. Trong tay cầm một cây trúc dài, gõ nhẹ xuống đất từng nhịp. Phát tiếng động khe khẽ. Hắn giữ tư thế đó lâu.
Cho đến khi Phó thúc chạy tới gọi .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Công tử, Kỷ và Vương gia bọn họ sắp , tiễn?"
Hắn thờ ơ.
"Công tử, đến lúc , luyến tiếc Kỷ nhất ? Nàng , nếu tiễn thì kịp nữa . Đến lúc đó bao giờ Kỷ mới ."
Vẫn bất động!
Phó thúc sốt ruột bất lực. Thở dài một tiếng: "Người nếu thì đừng trách Phó thúc nhắc nhở nhé."
Vẫn phản hồi. Phó thúc đành bỏ .
Động tác trong tay Vệ Dịch lúc mới dừng . Hắn nghiêng đầu, mấy đám mây trắng đang trôi chậm chạp bầu trời, tầm mắt cũng di chuyển theo từng chút một, đầu càng ngửa cao, ngả , cuối cùng hẳn bậc thềm. Lưng dán từng bậc đá lạnh lẽo nhưng thấy đau, ngược như đang lười biếng phơi nắng bãi cỏ. Chỉ là trong ánh mắt dần ánh lên một tia thâm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-499-roi-khoi-cam-giang.html.]
Không qua bao lâu, mới dậy, vứt cây trúc trong tay , dậy lao thư phòng phía ...
Đợi khi Phó thúc cổng lớn Vệ phủ, đồ đạc xe ngựa cơ bản chất xong. Ông đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, nhỏ giọng : "Kỷ , công t.ử ở thềm đá hậu viện, thế nào cũng chịu . Có ..." Người qua đó một chuyến ?
Lời còn dứt.
Kỷ Vân Thư : "Không cần , để yên tĩnh một ."
Tuy nhưng nàng vẫn về con đường dẫn hậu viện với vẻ đầy mong đợi. thực nàng thể hiểu , Vệ Dịch tiễn nàng, chắc chắn là lo lắng sẽ buồn, dứt khoát đến, tránh để lúc đó bịn rịn nỡ.
Nàng thu hồi ánh mắt, dặn dò Phó thúc: "Phó thúc, trong thời gian ở đây, ông hãy chăm sóc cho . Buổi sáng ngủ nướng, nhưng ông nhất định gọi dậy, để ngủ quá lâu kẻo đau đầu. Còn nữa, sức khỏe mới hồi phục, nhiều thứ ăn, ông nhất định giúp kiêng khem, thể vì ăn mà chiều theo. , quan trọng nhất là buổi tối tuyệt đối cho uống nước lạnh."
"Đã thưa Kỷ ."
"Ngoài , ông nhớ mời thầy dạy học một chút về dạy sách chữ đàng hoàng."
"Những lời dặn dò đều nhớ kỹ, cứ yên tâm. Hơn nữa cũng sẽ như ."
Nàng gật đầu đáp , đó lấy nửa chiếc khăn tay màu vàng đưa cho ông.
"Chiếc khăn ông cất kỹ, nhất là khóa trong rương, đừng để khác đụng nữa."
"Được."
Kỷ Vân Thư nghĩ ngợi dặn thêm: "Còn cả Phúc bá nữa, ông thương tích, tuổi cao, vả ông con cái, thể cứ lủi thủi một mãi . Ta thấy Vệ Dịch cũng thích Phúc bá, chi bằng giữ ông trong phủ, phiền Phó thúc thuê chăm sóc."
Phó thúc gật đầu liên tục, đồng ý tất cả! Lúc Kỷ Vân Thư mới an tâm.
"Vương gia, thứ chuẩn xong, thể xuất phát." Thị vệ bên ngoài bẩm báo.
Cảnh Dung "Ừ" một tiếng, về phía Kỷ Vân Thư. Nàng cũng đợi nữa, ôm hai chiếc hộp gỗ đàn hương của chuẩn lên xe ngựa.
"Khoan !"
Giọng vang dội của Lưu Thanh Bình truyền tới. Chỉ thấy ông bưng một cái giỏ lớn, tung tăng chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc mặt Kỷ Vân Thư, lấy một lúc lâu mới :
"Vân Thư, ngươi sắp , sáng sớm nay vườn hái nhiều trái cây tươi, đều là những loại ngươi thích ăn ngày thường."
Nói ông kéo tấm vải che giỏ . Bên trong là táo và lê. Quả thực Kỷ Vân Thư thích ăn hai loại trái cây .
Nàng nhận lấy, đưa cho thị vệ bên cạnh để lên xe, : "Lưu đại nhân, khó cho ông còn nhớ thích ăn gì, tấm lòng xin nhận."
Lưu Thanh Bình ngượng ngùng : "Ta giờ là dân thường, đừng gọi đại nhân, lỡ để thấy truy cứu thì chẳng là chặt đứt đường sống của ?"
"Ta gọi ông một tiếng đại nhân thì tự nhiên gọi suông. Tin rằng Vương gia hứa với ông sẽ phục chức cho ông chứ?"
"Hứa thì hứa, nhưng ấn quan cầm tay thì trong lòng vẫn yên. Huống chi trời gió mưa bất trắc, lỡ xảy sự cố gì thì..."
Lời còn dứt... Cảnh Dung : "Bổn vương thì ngươi còn lo cái quái gì. Lưu Thanh Bình, cái ấn quan đó ngươi sờ mấy chục năm, sớm bóng loáng , cũng chỉ đôi tay thô kệch của ngươi mới cầm nổi thôi. Quan phụ mẫu Cẩm Giang, ngươi đến c.h.ế.t cũng đáng. Nhớ lúc đó mua ngon hơn sai gửi cho bổn vương, coi như ngươi hiếu kính ."
Hiếu kính? Ta khinh! Có ai dùng từ như thế ?
Lưu Thanh Bình hồ đồ giờ trong đầu chỉ ý nghĩ mau chóng lấy ấn quan, còn lọt tai câu "hiếu kính" ! Hệt như con ch.ó Pug sán gần.