Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 500: Trước có sói già, sau có truy binh

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:39:46
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Thanh Bình híp mắt : "Vương gia, tiểu nhân nhất định sẽ chuẩn loại thượng hạng hơn, sai mang đến cho ngài."

 

Cảnh Dung vỗ vai ông : "Ngoan!"

 

Cạn lời! Cảnh tượng đó thật buồn .

 

Trước khi Kỷ Vân Thư lên xe, Lưu Thanh Bình ghé sát , nhỏ: "Mấy quả trái cây xe ngươi cứ ăn một , nhưng ngàn vạn đừng chia cho khác nhé."

 

"Biết ."

 

"Vậy ngươi đường đến Ngự Phủ cẩn thận. Trên đường về chắc chắn còn ghé qua, lúc đó chuẩn trái cây cho ngươi."

 

Nàng liếc ông từ xuống , nghiêm túc : "Đợi lấy ấn quan, ông nhất định một vị quan đấy."

 

Lưu Thanh Bình gật đầu thật mạnh! Sau đó đoàn lên xe ngựa rời . Trong lòng ông nỡ, lén lau nước mắt.

 

Cách đó xa, Kỷ Uyển Hân nấp bức tường, theo bọn họ lên xe ngựa rời . Đôi mắt hạnh cong cong ghen tị cam lòng, năm ngón tay bám bức tường gạch loang lổ, từng chút từng chút siết chặt thành nắm đ.ấ.m vô lực.

 

Nha đầu bên cạnh lo lắng thể nàng nhiễm lạnh, liền : "Nhị tiểu thư, là về phủ , tam tiểu thư ."

 

Nàng vẫn chăm chú.

 

"Nhị tiểu thư?"

 

Nàng nheo mắt : "Không bao lâu nữa , và Vân Thư... sẽ còn gặp ở kinh thành." Nơi khóe miệng nở một nụ quỷ dị.

 

Nha đầu dám hỏi nhiều, cũng thêm gì.

 

Kỷ Uyển Hân lâu, ôm n.g.ự.c ho khan khó chịu vài tiếng, như ho máu, đành để nha đầu bên cạnh dìu về.

 

...

 

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh con đường khỏi thành. Kỷ Vân Thư thất thần, cúi đầu, ánh mắt vô hồn. Cảnh Dung hiểu tâm tư nàng! Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng.

 

An ủi: "Chúng sẽ nhanh đón thôi."

 

Lòng bàn tay Kỷ Vân Thư run lên, lẽ là ấm từ tay ấm áp. Một lúc , nàng ngẩng đầu Cảnh Dung: "Ta ."

 

Giây tiếp theo, Cảnh Dung ôm nàng lòng, vòng tay qua bờ vai gầy guộc, cằm nhẹ nhàng tựa lên đầu nàng. Nàng như một đứa trẻ ngoan ngoãn, rúc lồng n.g.ự.c rộng lớn thoải mái của . Đôi mắt khẽ run rẩy theo hàng mi vài cái nhẹ nhàng khép .

 

Lúc ...

 

"Thư Nhi."

 

Nghe tiếng, nàng đột ngột mở mắt, thoát khỏi vòng tay Cảnh Dung, lập tức vén rèm xe về phía . Chỉ thấy Vệ Dịch đang đuổi theo xe ngựa! Vừa chạy gọi tên nàng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

"Dừng xe!" Nàng hét lên với phu xe.

 

Chỉ vài bước, xe ngựa dừng ! Nàng lập tức xách tà áo nhảy xuống xe, chạy vội về phía Vệ Dịch.

 

Hai đối diện , cúi đầu nàng, nàng ngẩng đầu . Giờ phút Vệ Dịch mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ rạng rỡ như ánh mặt trời của một trai lớn. Đôi mắt trong veo sạch sẽ và thuần khiết chăm chú Kỷ Vân Thư, mang theo một loại thâm tình nồng đậm cùng sự lưu luyến nỡ.

 

"Sao tới đây?" Giọng nàng chút nghẹn ngào.

 

"Ta tới tiễn Thư Nhi." Nói , Vệ Dịch đưa một thứ mặt nàng, "Cho tỷ."

 

Hả? Đó là một tờ giấy thư gấp ngay ngắn.

 

Nàng nhận lấy, định mở thì ngăn . Vệ Dịch đưa tay đè lên tờ giấy: "Đợi khi nào Thư Nhi đường hãy xem."

 

Đầu ngón tay nàng siết chặt bức thư, hỏi nhiều, gật đầu nhét thư trong tay áo.

 

Giây tiếp theo, Vệ Dịch dang rộng vòng tay ôm lấy nàng, nhắm mắt vùi đầu hõm cổ mảnh khảnh của nàng.

 

"Thư Nhi, ôm tỷ thêm một cái nữa." Vừa , đôi tay càng thêm dùng sức!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-500-truoc-co-soi-gia-sau-co-truy-binh.html.]

 

Kỷ Vân Thư chỉ cảm thấy n.g.ự.c chấn động, cứ để mặc ôm. Mọi thứ xung quanh trong khoảnh khắc dường như trở nên vô cùng tĩnh lặng.

 

Ánh mắt cũng đều đổ dồn về phía . Hai đàn ông ôm , quả thực quá chấn động. Nếu máy phim thì thật nên , còn thể tạo chút scandal kiếm tiền tiêu vặt.

 

Thấy xe ngựa dừng hồi lâu, Đường Tư thắc mắc lẩm bẩm: "Sao nữa ?"

 

Mộ Nhược đang khoanh tay dựa thành xe chợp mắt, chậm rãi thốt một câu: "Trước sói già, truy binh."

 

Hửm? Câu chắc chỉ mấy kẻ văn nhân nhã sĩ mới hiểu nổi.

 

Đường Tư nhíu mày, dứt khoát thò đầu xem cho rõ ngọn ngành. Không xem thì thôi, xem giật thon thót.

 

"A Kỷ nhà thế mà ôm ấp với Vệ Dịch, nhầm đấy? Hai gã đàn ông, thật hổ." Nàng tức giận nắm chặt tay. Mộ Nhược ở bên cạnh trộm.

 

Đường Tư treo nửa bên cửa sổ xe, đôi mắt sắc lẻm chằm chằm đôi "uyên ương" đang ôm thắm thiết .

 

Hồi lâu , mới thấy Vệ Dịch buông Kỷ Vân Thư .

 

Hắn vẫn : "Thư Nhi, tỷ nhất định nhớ đón nhé. Ta hứa với tỷ, nhất định sẽ chăm chỉ học chữ và ngâm thơ cùng Phó thúc, cũng sẽ ngày càng hơn."

 

Nàng cảm thấy vô cùng an ủi, đưa tay vuốt ve đầu .

 

"Trong thời gian ở đây, nhất định chăm sóc bản thật , ngoan ngoãn lời Phó thúc, ?"

 

"Biết ."

 

"Ngoan!"

 

"Thư Nhi cũng nhé, đường nhớ tự chăm sóc . Buổi tối nhớ mặc thêm áo, ngàn vạn đừng để cảm lạnh, nếu tỷ ho là sẽ ho lâu đấy. Còn nữa, tỷ thích ăn cá cho hành, cũng đừng ăn. Đợi tỷ về, bảo Phó thúc cho tỷ ăn, cá thúc tỷ chắc chắn sẽ thích. ..."

 

Tóm là dặn dò đủ thứ linh tinh.

 

Kỷ Vân Thư ngăn cản , để mặc liên hồi. Nghe đến cuối cùng, nàng kìm bật , nước mắt lăn dài má xuống cằm, cổ.

 

Mở miệng: "Vệ Dịch, cảm ơn ."

 

Hắn lắc đầu, đưa tay lau nước mắt cho nàng, : "Thư Nhi đừng , sẽ mà."

 

Nàng c.ắ.n môi: "Ta đây."

 

"Tỷ đường bảo trọng."

 

Nàng khẽ gật đầu, cuối cùng c.ắ.n răng, nhẫn tâm rời .

 

Vệ Dịch ngẩn đó theo bóng dáng mảnh khảnh , miệng mấp máy nhưng rốt cuộc gọi nàng nữa. Mãi cho đến khi nàng lên xe ngựa, mới sụt sịt mũi, khẽ gọi trung một tiếng "Thư Nhi".

 

Nụ mặt cũng cứng , thần sắc hiện lên một cảm xúc khó đoán. Hắn trơ mắt đoàn xe ngựa lăn bánh, trong tầm mắt ngày càng xa dần. Từng chút từng chút biến mất!

 

...

 

Trong xe ngựa, Kỷ Vân Thư cố gắng giữ bình tĩnh, nén nỗi buồn trong lòng. Đợi xe ngựa một đoạn, nàng mới vén rèm về phía . còn thấy bóng dáng Vệ Dịch nữa.

 

Cảnh Dung thấy nàng như vô cùng đau lòng, nhưng chỉ im lặng ở bên cạnh, phiền nàng.

 

Đoàn xe ngựa rời khỏi thành Cẩm Giang, tiếp tục chạy về phía Bắc. Suốt dọc đường, Kỷ Vân Thư một lời nào, thần sắc hoảng hốt như mất hồn.

 

Mà suốt dọc đường thấy tiếng Vệ Dịch, đám thị vệ cảm thấy chút quen.

 

: "Các ngươi bảo xem, tại Kỷ để Vệ công t.ử ở Vệ phủ?"

 

"Cái mà ngươi cũng ? Kỷ là lo lắng Vệ công t.ử thương nên mới mang theo lên đường."

 

"Nói cũng , Vệ công t.ử quả thật tình nghĩa. Lúc mũi tên b.ắ.n tới, cần suy nghĩ chắn mặt Kỷ , đến mạng cũng chẳng màng. Ngày thường khúm núm sợ sệt, ngờ thời khắc mấu chốt dũng như ."

 

Ai nấy đều tự thấy hổ thẹn bằng!

Loading...