Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 503: Ở nhờ thư viện Minh Sơn

Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:45:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thương Trác những lời như , lập tức rước lấy sự bất mãn của bạn đồng môn.

 

dùng khuỷu tay hích mạnh một cái: “Thương Trác, cái gì đấy? Có ai phu t.ử như ? Chúng là đối ngoại chứ đối nội.”

 

đấy, về phía ngoài ?”

 

Mấy bạn học đều bắt đầu trách cứ .

 

Họ hiểu nổi vì hùa theo ngoài, mặt mà phỉ báng thầy .

 

Vốn đang tâm phù khí táo, Lâm Thù xong lời , đôi mắt đầy nộ khí lập tức trừng về phía Thương Trác - ngày thường vốn ít . Hắn nắm chặt tay, răng nghiến đến ngứa ngáy, nếu vì nể tình bạn đồng môn thư hữu thì nhất định lao lên đ.á.n.h cho một trận .

 

Ngược với sự chỉ trích hung hăng của khác, Cảnh Dung với ánh mắt mang vẻ thưởng thức. Hắn nghĩ thầm: là một kẻ thông minh a.

 

Thương Trác cũng chẳng quan tâm đến lời trách cứ của khác, ngược to gan đón nhận tầm mắt của Cảnh Dung, : “Cho dù phu t.ử đông đảo chỗ cổ quái, nhưng cũng may, cái tài nhạc học ở lễ giáo, cái dũng ở sự mài giũa. Phu t.ử dạy dỗ chúng tuy là bế nho giáo học, nhưng sự chút cẩu thả chính là nghiêm cẩn, sự khắc nghiệt đúng chỗ chính là tôn đạo. Tuy chiều theo tâm ý tự do, nhưng phong cách học tập khai sáng và cũ kỹ. Lại tôn trọng văn học thánh cổ, thả lỏng ngôn từ. Những đại đạo trong sách vở , vốn dĩ vô dụng , cái gọi là tệ đoan, cũng liền thật sự bằng tồn tại? Học thức của phu t.ử chúng mắt thấy cực cao, như tâm tính cao ngạo, kỳ thật chính là bậc thầy chân chính trong thánh đạo.”

 

Mọi há hốc mồm!

 

Công khóa của Thương Trác trong đông đảo học sinh thư viện tính là nổi bật, nhưng những lời đầy triết lý.

 

Điều cũng thu hút sự chú ý của Kỷ Vân Thư!

 

Tự nhiên, nàng thêm vài . Nam t.ử ôn hòa thuộc, thiếu vài phần ngạo nghễ của quý công tử, nhiều thêm phần nhã khí của văn nhân thư hương. Mà từ lúc đám bước , nàng liền chú ý thấy bốn đều cầm sách ướt dầm dề, duy chỉ cuốn sách trong tay giấu trong áo, một giọt mưa cũng thấm!

 

Có thể thấy , là một nho t.ử chân chính.

 

Lời của Thương Trác khiến Cảnh Dung tán thưởng gật đầu: “Không sai, Dư phu t.ử thật là bậc thầy chân chính trong thánh đạo, cho dù tính nết cổ quái nhưng là thánh nhân hiếm . Mấy chục năm nay, trong tam giáp cao trung của Đại Lâm, hai là xuất từ môn hạ của Dư phu tử. Đương triều Lại Bộ Lục Nghị Tư Triều đại nhân cùng Lưu đại nhân, Lễ Bộ Khương Thành Khương đại nhân, Hàn Lâm Viện Sao Chép Lâm Tư Lâm đại nhân, còn Lục Văn Viện Bỉnh đại nhân, đều từng bái sư học tập trướng Dư phu tử. Ngay cả đương kim Thánh thượng cũng đều tôn xưng ông một tiếng lão sư. Mặc dù mang tiếng rõ ràng, nhưng luận về văn học đạo nghĩa thì tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”

 

Người khác thật là ngẩn ngơ!

 

Người thật kỳ quái, còn dìm hàng Dư phu t.ử một trận tơi bời, hiện tại tâng bốc lên tận trời xanh.

 

Thật hiểu nổi kịch bản của .

 

Lâm Thù liếc xéo một cái: “Ngươi , tư tưởng đổi cũng nhanh thật đấy.”

 

Cảnh Dung .

 

Thương Trác cũng theo một cái, : “Kỳ thực, vị công t.ử đổi nhanh, mà là lời ngài lúc nãy chỉ mới một nửa.” Hắn chắp tay thi lễ với Cảnh Dung, “Thương Trác bất tài, đem một nửa lời của công t.ử , còn mong công t.ử đừng chê .”

 

Rất là khách sáo.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Cũng thông minh đến cực điểm!

 

Cảnh Dung thập phần thưởng thức , cất bước tiến lên, mặt : “Ngươi tên Thương Trác?”

 

.”

 

“So với đám bạn học của ngươi, ngươi vẻ tính tình trầm hơn nhiều.”

 

“Công t.ử quá khen.”

 

Cảnh Dung cân nhắc một chút, : “Nếu nhớ lầm, do đương triều Thái t.ử băng hà (qua đời), kỳ thi mùa xuân vốn an bài tháng ba lùi đến tháng bảy. Tính ngày tháng thì tháng các ngươi liền kinh đến trường thi của Lễ Bộ tham gia thi hội, ở trong thư viện ôn luyện cho , chờ ngày lên kinh ứng thí?”

 

“Chính vì sắp lên kinh nên phu t.ử mới bảo chúng xuống núi mua sắm chút sách mang theo, nào ngờ đường trở về gặp mưa.”

 

“Ồ.” Hắn kéo dài giọng, gật gật đầu, một câu: “Tháng bảy thi hội, đó là thi đình. Các vị là học sinh của Dư phu t.ử thư viện Minh Sơn, tin rằng chắc chắn sẽ đoạt Cống sĩ, tranh đoạt tam giáp.”

 

Thương Trác khiêm tốn: “Mượn cát ngôn của công tử.”

 

Lúc , ở góc đình, Mộ Nhược chậm rãi mở bầu rượu tùy , liên tục uống vài ngụm.

 

Mùi rượu hỗn hợp với mùi nước mưa tràn ngập trong đình, ngược tỏa vài phần hương thơm ngọt thanh.

 

Duy chỉ Lâm Thù chau mày, chun mũi, dùng tay che mũi , ghét bỏ trừng mắt Mộ Nhược một cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-503-o-nho-thu-vien-minh-son.html.]

Mộ Nhược híp mắt : “Ta thấy cơn mưa phỏng chừng một chốc một lát tạnh . Nếu thư viện Minh Sơn ở ngay phía , chi bằng thêm một đoạn đường đến đó xin nghỉ nhờ một đêm, chờ sáng mai hãy xuất phát.”

 

Lâm Thù hừ lạnh: “Thư viện chúng bao giờ nhận liên quan.”

 

“Nhận thì xem là nào. Dư phu t.ử của các ngươi ai cũng sẽ nhận, nhưng chúng , ông dám nhận.”

 

“Khẩu khí thật lớn.”

 

Mộ Nhược một cái, thèm đáp , chỉ rót thêm một ngụm rượu miệng.

 

Cảnh Dung cũng đồng tình với lời Mộ Nhược. Địa thế phương Bắc phức tạp, thêm mưa to đường trơn, nếu suốt đêm khó tránh khỏi xảy chuyện ngoài ý hoặc rắc rối. Nếu ở nhờ thư viện Minh Sơn một đêm cũng chắc .

 

Đơn giản, liền phân phó Lang Bạc: “Lát nữa mưa nhỏ bớt thì thư viện Minh Sơn.”

 

“Có cần thuộc hạ thông báo cho Dư phu t.ử ?”

 

“Không cần, cho ông một bất ngờ .”

 

“Vâng!”

 

Bất ngờ? Ngươi đừng Dư phu t.ử sợ đến nhảy dựng lên là , rốt cuộc cũng là lão ông tuổi hoa giáp (60 tuổi), chịu nổi dọa dẫm .

 

Đợi mưa ngớt dần, Cảnh Dung vốn định mời mấy học sinh chung xe ngựa cùng, nhưng tính tình bọn họ bướng bỉnh, ôm sách ướt nhẹp chạy bay về hướng thư viện.

 

Thư viện Minh Sơn cách đây cũng khá gần, xe ngựa thong thả chừng một nén nhang là tới!

 

Đám Lâm Thù chạy về thư viện , khi xong bộ nho sam sạch sẽ liền lập tức chạy tìm Dư phu tử.

 

Giờ phút , Dư phu t.ử đang ngủ gật trong thư phòng. Lưng còng tựa ghế gỗ hoa lê, cúi đầu híp mắt, thấy mặt , chỉ thấy mái tóc bạc phơ cùng chòm râu hoa râm. Trong tay ông vẫn còn cầm một cây thước.

 

Trong phòng còn tiếng chim kêu!

 

Cùng với tiếng mưa rơi tí tách, thật là thời gian để ngủ gật.

 

“Lão sư.”

 

Lâm Thù bước chân nhẹ nhàng , gọi một tiếng!

 

Không động tĩnh.

 

“Lão sư.” Lại gọi một tiếng.

 

Dư phu t.ử lúc mới lắc lắc đầu, ngẩng lên, vuốt chòm râu hoa râm dài, đôi mắt chỉ còn một đường chỉ chằm chằm mặt.

 

“Đã về ?” Giọng trầm, khàn.

 

“Vâng ạ.”

 

“Sách đều mua về chứ?”

 

“Mua thì mua về , nhưng bên ngoài mưa to quá, mấy cuốn sách đều ướt.”

 

“Ồ.” Dư phu t.ử giỏi kéo dài giọng, đầu xoay chuyển, bộ dáng lười biếng nhàn tản của ông già lúc tuổi già, chằm chằm Lâm Thù một cái, “Vậy ngươi còn sững ở đó cái gì? Còn mau hong khô sách.”

 

Lâm Thù ấp úng một lát, .

 

Dư phu t.ử đặt cây thước trong tay lên bàn, hỏi: “Còn việc ?”

 

“Lão sư, bên ngoài một đoàn đang về phía thư viện chúng , ở nhờ một đêm.”

 

Ở nhờ một đêm?

 

Gương mặt đầy nếp nhăn của Dư phu t.ử trong nháy mắt trầm xuống, tay áo vung lên: “Đuổi , đuổi .”

 

Lâm Thù thầm trộm: “Vâng, học sinh đuổi bọn họ ngay đây.”

 

Đồng ý xong, cúi thi lễ ngoài.

Loading...