Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 506: Khiêu khích

Cập nhật lúc: 2025-12-11 02:25:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Tư nũng lên, một loại cảm giác quen thuộc như "Mười vạn câu hỏi vì " của Na Tra.

 

Kỷ Vân Thư , chỉ hỏi một câu: “Sao ngươi tìm Mộ Nhược, bảo cùng ngươi?”

 

“Đừng nhắc đến nữa. Ban ngày chẳng đá một cái ? Dọc đường cứ giận dỗi với mãi. Lúc nãy tìm , đóng cửa rầm một cái. Ngươi xem, chính là ân nhân cứu mạng của đấy, ai đối xử với ân nhân cứu mạng như ? Lúc nên cứu , để g.i.ế.c c.h.ế.t cho .”

 

“...”

 

“A Kỷ, ngươi với ngoài một chút mà, buồn trong phòng sắp phát bệnh .”

 

Nàng túm lấy ống tay áo Kỷ Vân Thư, nhẹ nhàng lắc lắc.

 

Kỷ Vân Thư cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bên ngoài một chút. Tuy là buổi tối nhưng bên ngoài vạn gia đèn lửa sáng rực, hơn nữa mưa cũng tạnh, cho nên nàng nghĩ nghĩ.

 

Gật đầu: “Được!”

 

Coi như đồng ý!

 

Đường Tư liền vui vẻ lôi kéo nàng cửa.

 

Thư viện Minh Sơn quả thực lớn. Ban ngày thì u tĩnh hợp lòng , yên tĩnh thoải mái; buổi tối vài phần phong vị ấm áp. Trên con đường rải sỏi uốn lượn, cứ mười mét treo một chiếc đèn lồng đỏ, ánh sáng chiếu lên phiến đá xanh, lên bóng cây âm u và những cột gỗ đỏ, tạo nên vẻ cổ kính đập mắt.

 

Hai lang thang mục đích một vòng lớn trong thư viện!

 

Trên đường chẳng gặp một bóng học sinh nào.

 

Đường Tư buồn bực: “Người ở đây c.h.ế.t hết ?”

 

Nói đến đây Kỷ Vân Thư mới nhớ , tiểu đồng đưa cơm lúc nãy học đường ở tiền viện đang giảng bài. Thư viện Minh Sơn nổi tiếng như , chắc hẳn bài giảng cũng bổ ích, đám học sinh chắc chắn đều giảng .

 

Nghĩ nếu cứ cùng Đường Tư thế thì còn chán hơn ở trong phòng, thậm chí còn ồn ào.

 

Đơn giản, nàng liền kéo Đường Tư qua đó.

 

Bên trong học đường!

 

Đông đảo học sinh thẳng lưng, nghiêm chỉnh, mặt đặt sách mở sẵn, bên cạnh là nghiên mực mài. Ánh mắt thẳng vị đang giảng bài bục, vô cùng chăm chú, trong mắt ánh lên sự khát cầu tri thức.

 

Trên bục giảng, một vị trưởng giả xếp bằng bàn, híp mắt, lắc lư cái đầu, đang giảng giải về chữ “Hiếu” đầu.

 

“Cái hiếu đạo , từ xưa đúng, bách hạnh hiếu vi tiên. Hiếu chi lễ, nãi , trong 《Mạnh Văn Hiếu Kinh》 giảng qua, lễ , tùy lập. Chư t.ử bách gia, khó khăn lắm , phụ là trời, mẫu là đất, độc bất quá đầu gối hiếu tới . Cho nên cái hiếu là mỹ đức, là ân đức, các ngươi khắc cốt ghi tâm, hành với . Giang t.ử trong 《Bách Khoa》 cũng giảng, cái gọi là...”

 

Giọng trầm, dày, nhưng càng càng nhỏ, đầu cũng càng càng rũ xuống.

 

Vị giảng bài là do Dư phu t.ử mấy ngày bỏ tiền lớn mời về. Tuy tính là thánh nhân tiên sư gì nhưng ở vùng Cung Kinh cũng là thầy dạy tiếng tăm, học sinh dạy mười thì tám chín đỗ cử nhân. Tuy so với Dư phu t.ử về văn học thì kém một đoạn, nhưng Dư phu t.ử nghĩ “thụ học nhiều nhà”, “tinh trong cầu tinh”, liền mời vị về giảng một chút để học sinh của học hỏi thêm từ khác.

 

Nói trắng là giống như trường học mời một danh gia diễn thuyết về mở một buổi tọa đàm cho học hỏi.

 

Vị , đám học sinh bên im phăng phắc , cho đến khi còn tiếng động...

 

Ngủ !

 

Mấy học sinh chịu nổi tính tình liền cựa quậy, vươn cổ vặn vẹo vài cái cho giãn gân cốt.

 

Trong đó một nam t.ử mắt nhỏ mũi nhỏ đầu thoáng qua, lúc thấy Kỷ Vân Thư bên ngoài học đường. Hắn vội huých huých Lâm Thù bên cạnh, dựa : “Lâm Thù, kìa.”

 

Hả?

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Lâm Thù nhíu mày, bực quấy rầy việc học, nhưng cũng kiên nhẫn đầu theo hướng tay chỉ, liền thấy Kỷ Vân Thư và Đường Tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-506-khieu-khich.html.]

 

“Bọn họ tới đây gì?”

 

“Không .”

 

“Phu t.ử cho bọn họ ở, coi như nể mặt lắm , giờ còn dám chui học đường .”

 

Tức giận!

 

Tên nam t.ử mắt nhỏ sáp gần , lộ nụ âm hiểm, : “Lâm Thù, đều do đám hại lão sư phạt, ...” Trả thù một chút ?

 

Lời còn hết, Lâm Thù giơ tay gõ mạnh lên đầu một cái!

 

“Huynh đ.á.n.h gì?”

 

“Đừng bậy, phạt chép 《Thi Phú》 , giờ tay còn đang mỏi nhừ đây.” Lâm Thù xong liền vặn vẹo cổ tay .

 

Đau thật!

 

Người nọ ôm đầu đau điếng: “Vậy bây giờ?”

 

“Đợi lát nữa.”

 

Vì thế, hai ngay ngắn, chờ đợi thời cơ.

 

mối thù , Lâm Thù nhất định báo.

 

Trên bục giảng, vị cúi đầu hồi lâu ngẩng lên, đôi mắt nhỏ híp , trong miệng lẩm bẩm vài câu. Đại khái là thực sự chịu nổi nữa, liền khép cuốn sách mặt , kẹp nách, đó dậy, xách áo choàng về phía cửa , :

 

“Các ngươi a, tự xem sách , hảo hảo học về hiếu đạo. Thi hội năm nay a, chừng chính là đề ...”

 

Giọng hư trầm, kéo dài còn hơn cả Dư phu tử.

 

Cho đến khi biến mất cánh cửa bên trái.

 

Tiên sinh , học sinh trong học đường ai sách cứ sách, nhưng Lâm Thù tà mị, dẫn theo đám ngày thường tụ tập với nhanh cửa.

 

Kỳ thực, khi giảng bài rời , Kỷ Vân Thư cũng định , cố tình thấy Lâm Thù chằm chằm tới, đơn giản nàng chờ.

 

Cũng xem thử tên nhóc định gì!

 

“Kỷ đúng ?”

 

Quả nhiên, Lâm Thù thăm dò rõ ràng phận bọn họ.

 

Kỷ Vân Thư khiêm tốn thi lễ: “ là tại hạ.”

 

Lâm Thù lạnh: “Cái họ Cảnh cùng các ngươi, lúc nãy ở trong đình thì miệng đầy văn học triết lý, đạo lý rõ ràng. Ta dáng vẻ của ngươi trắng trẻo sạch sẽ, quần áo trắng nhã nhặn, cũng vài phần khí chất thư sinh, chắc hẳn ngươi cũng kém nhỉ?”

 

Giọng lớn!

 

Tự nhiên thu hút vây xem, những vốn định thu dọn đồ về phòng đều xúm xem náo nhiệt.

 

Kỷ Vân Thư : “Tại hạ là kẻ thô nhân, thể so sánh với các vị? Các vị đều là học sinh thư viện Minh Sơn, là tân cử nhân, chẳng bao lâu nữa sẽ kinh thành thi, trong tam giáp chắc chắn nổi bật. Tại hạ cùng các vị thể nào so sánh, xin đừng múa rìu qua mắt thợ.”

 

Nghe nàng xong, Lâm Thù bước lên hai bước, sừng sững ở đó, nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ gian trá.

 

Nói một câu: “Kỷ , tướng mạo ngươi thì khiêm tốn, nhưng lời ... chẳng khiêm tốn chút nào a.”

 

Trong giọng mang theo mười phần khiêu khích!

Loading...