Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 513: Dữ dội bi ai
Cập nhật lúc: 2025-12-11 09:36:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, nâng tay lên, từng chút một chạm gương mặt ửng hồng của Kỷ Vân Thư.
Đầu ngón tay chạm !
Khiến nàng cả rùng một cái.
Bất giác đầu , rũ mắt xuống.
Cảnh Dung trêu: “Căng thẳng cái gì? Ta cũng ăn thịt ngươi.”
“Ta căng thẳng.”
“Vân Thư.” Đột nhiên gọi nàng một tiếng.
Hả?
Nàng ngước mắt lên.
Cảnh Dung mang theo ánh mắt dò xét, vài phần tò mò, chăm chú nàng : “Ta thật , ngươi còn sẽ cho bao nhiêu bất ngờ nữa đây.”
Hửm?
Có chút cho hồ đồ.
Cảnh Dung nắm lấy ngón tay trắng nõn của nàng, nâng lên, : “Ta cứ tưởng ngươi chỉ dùng đôi tay nghiệm thi vẽ tranh, nghĩ rằng ngươi còn cái miệng lanh lợi như , ngay cả học sinh thư viện Minh Sơn cũng ngươi cho á khẩu trả lời .”
Hóa là chuyện !
Nàng mím môi khiêm tốn: “Đều là học vẹt theo sách vở, thuận miệng vài câu, nghĩ tới lừa bọn họ.”
“ ngươi chỉ lừa bọn họ, mà ngay cả bổn vương cũng ngươi lừa . Hơn nữa, nhất định ngươi tiếp tục lừa cả đời.”
Lời thâm tình giống như một cơn gió nhẹ, từng chút một cuốn tai nàng.
Sự ấm áp len lỏi!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Kỷ Vân Thư trong lòng tê rần, liền ngã lòng .
Hắn cũng chặt chẽ ôm lấy nàng.
Hai bóng hành lang, đón ánh trăng mờ ảo bầu trời, ánh sáng bàng bạc trút xuống, chiếu lên bọn họ.
Rất vài phần mỹ cảm như một bức tranh thủy mặc!
Mặt Kỷ Vân Thư dán chặt lồng n.g.ự.c nóng hổi của , hưởng thụ giây phút ôn tồn chỉ thuộc về hai .
Nàng cũng cần thiết thừa nhận, chỉ vòng tay như mới thể nàng buông bỏ bộ đề phòng, chân chính hưởng thụ hạnh phúc mà một phụ nữ nên . Nàng cũng đồng dạng thừa nhận, chính là tham lam, là vô cùng tham lam.
Nàng vĩnh viễn rúc trong cái ôm ấm áp .
Hồi lâu , nàng mới ngẩng đầu lên : “Ngươi thật định để Đường cô nương một ở đó ?”
Phụt!
Toàn bộ sự tình thơ ý họa câu phá hỏng.
Cảnh Dung nâng cằm nàng: “Đường đường là Kỷ , lẽ thật sự thích Đường cô nương chứ?”
“Nói bậy gì đó.”
Nàng đầu , đẩy .
“Ta chỉ lo lắng nàng một xuể. Thư viện to lớn như , nàng đập phá nhưng chắc dọn dẹp .”
“Ngươi cứ yên tâm , còn Mộ Nhược ở đó ? Hắn sẽ mặc kệ nàng . Rốt cuộc, nợ Đường cô nương một mạng mà.”
“Hắn sẽ giúp nàng ?”
“Đó là tất nhiên.”
Cảnh Dung thập phần khẳng định!
Mộ Nhược sẽ giúp Đường Tư? Không thể nào?
Nếu thật sự như thì đúng là kịch để xem!
Kỷ Vân Thư: “Canh giờ cũng còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn lên đường.”
Cảnh Dung: “ ở cùng ngươi thêm một lát, chi bằng đêm nay...”
Lời còn hết ngắt quãng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-513-du-doi-bi-ai.html.]
“Không !” Trực tiếp cự tuyệt rõ ràng.
Cảnh Dung khúc khích: “Lời còn xong, ngươi cái gì ?”
“Ta...”
Thấy nàng nghẹn lời, nụ của Cảnh Dung càng thêm tà ác. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng: “Không trêu ngươi nữa, nghỉ ngơi sớm .”
Nói xong liền tiêu sái xoay rời .
Sau lưng, Kỷ Vân Thư nở một nụ hạnh phúc.
Khi nàng chuẩn phòng thì Thương Trác tới.
“Kỷ .”
Thương Trác gọi nàng một tiếng, bước nhanh tới. Những vết mực chiếc áo nho màu trắng của trông thật bắt mắt.
“Thương công tử? Có việc gì ?”
Thương Trác hành lễ: “Chuyện hy vọng Kỷ đừng trách móc. Lâm Thù xưa nay như , lời đắc tội hai vị, còn mong đừng để trong lòng.”
Hóa là vì chuyện !
Nàng đáp: “Sao thể chứ. Thật là tại hạ sai, nếu đồng ý so tài vẽ tranh với thì cũng sẽ xảy chuyện . Chúng vốn dĩ ở nhờ một đêm, khách đến tùy chủ, thật sự lý do gì xung đột với khác. Biến học đường các vị thành như , còn Lâm công t.ử thương, thật sự nên. Còn phiền Thương công t.ử chúng lời xin với Lâm công tử.”
Nàng cúi .
Thương Trác cũng gật đầu đồng ý!
Hắn giơ cuộn tranh trong tay lên, : “Bức họa của Kỷ , để tránh hỏng, liền trộm thu , mong lấy phiền lòng.”
“Cái ...”
“Bức họa của thực khiến kinh thán!”
Kinh thán cái nỗi gì!
Rõ ràng là kỹ thuật bằng !
Nàng mà .
Thương Trác vốn năng lực lâm mô kinh , ánh mắt tự nhiên cũng giống thường.
Hắn : “Bức họa qua thì bằng nét vẽ của Lâm Thù, nhưng nghĩ là đang nhường mới đúng. Rốt cuộc, thắng thì dễ dàng, nhưng thua để lộ dấu vết thì càng khó khăn. Chắc hẳn vì Lâm Thù tiếp tục dây dưa nên cố ý thua . Tranh của tuy là đường nét, như hình nhưng hình ở trong thần vận. Phong cách như rời rạc nhưng hạ bút hữu lực, đầu bút nghiêm cẩn, mỗi một nét đậm nhạt độ, đến điểm liền thu. Tuy khí phách của 《Giang Bắc Hoài Bắc Đồ》, bộ trong hình cũng thiếu cỗ sát khí và tàn nhẫn nơi sa trường, nhưng nhiều hơn sự bi ai mà 《Giang Bắc Hoài Nam Đồ》 . Cái biểu hiện là sự bất đắc dĩ và đau đớn kịch liệt của bá tánh trôi giạt khắp nơi trong chiến tranh. C.h.ế.t c.h.ế.t, thương thương, thật là bi ai bao.”
Lời bình phẩm tuyệt đối chuyên nghiệp!
thể , thật là một thông minh.
Tâm tư của Kỷ Vân Thư cũng , tác phẩm cũng , toạc hết, tự nhiên cũng cần giấu giếm nữa.
Nàng : “Dư phu t.ử khả năng vẽ của công t.ử lợi hại, bức 《Bách Điểu Triều Phượng》 càng là vẽ sinh động hơn cả bút tích thực của Âu Dương Diệp. Tại hạ thể giấu khác nhưng là thể gạt công tử. Cũng may công t.ử mặt , bằng Lâm công t.ử sẽ chịu để yên. mặc kệ như thế nào, Lâm công t.ử thắng là , cũng cần so đo quá nhiều. Thương công tử, ngươi đúng ?”
“Tiên sinh đúng.” Hắn , “Đích xác, ai thắng ai thua cũng quan trọng, chỉ là bức họa , thể tặng cho ?”
Lại kiệt tác của đại sư, sưu tầm gì?
“Đương nhiên thể.”
“Đa tạ .” Hắn thi lễ, “Vậy... quấy rầy nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Thương Trác rời !
Kỷ Vân Thư trở phòng, cuối cùng lỗ tai cũng thanh tịnh.
...
Tại suối nước nóng núi.
Những học sinh dính đầy mực nước đều chen chúc tới đây tắm rửa. Dưới ánh trăng, ai nấy đều ở trần, bên quấn một chiếc khăn trắng, chúi đầu chui trong nước.
Không đến một lúc, hồ nước ôn tuyền đang chảy nhuộm thành nước đen.
Lâm Thù giống như đại ca ngâm trong nước, hai tay gác lên tảng đá cuội bên cạnh. Vết thương nứt toác do roi đ.á.n.h vai vẫn còn đang rỉ máu.
Hai bạn học bên cạnh đang bôi t.h.u.ố.c cho .
Nước t.h.u.ố.c thấm da thịt, c.ắ.n đến phát đau. Hắn mắng một tiếng: “Nhẹ chút, đau quá.”