Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 539: Đây là một vị Vương gia
Cập nhật lúc: 2025-12-12 05:25:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thù ngờ rằng các đồng môn hết lòng giúp đỡ như , trong lòng nhất thời cảm động, ánh mắt ngân ngấn lệ quang.
Hắn thầm nghĩ, nếu qua kiếp nạn , nhất định hảo hảo cảm tạ họ.
Lục Hổ bức tường mặt, lưỡi đao trong tay chĩa về phía , quát lớn: "Các ngươi mau tránh , dám cản trở nha môn việc, sẽ vấn tội đồng lõa."
" Lâm Thù g.i.ế.c , các ngươi thể bắt . Kỷ đúng, với kiểu việc của các ngươi, nếu Lâm Thù bắt đại lao, chắc chắn sẽ dùng cực hình tra tấn, đến lúc đó ép cung nhận tội, c.h.ế.t cũng các ngươi thành sống."
"Hôm nay dù thế nào, các ngươi cũng thể mang Lâm Thù , trừ khi các ngươi bước qua xác chúng ."
"Không sai!"
Lục Hổ bổ đầu mười mấy hai mươi năm, tình huống từng gặp. Hắn sa sầm mặt mày: "Các ngươi nhất nên tránh , nếu ..."
Nói , mấy tên quan sai bên cạnh liền bước lên, tên nào tên nấy hung thần ác sát, sát khí đằng đằng.
Đột nhiên ——
"Thật náo nhiệt a!"
Một giọng vẻ lười biếng nhưng ẩn chứa đầy uy h.i.ế.p vang lên.
Đám học sinh đầu , liền tự giác dạt sang hai bên nhường đường.
Chỉ thấy Cảnh Dung thong thả bước tới!
Lục Hổ với ánh mắt dò xét. Người tướng mạo tuấn tú, khí vũ bất phàm, một cẩm y hoa phục tôn lên phong thái nhẹ nhàng, toát khí chất ôn nhuận. đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén tàn nhẫn, nụ nhếch môi mỏng lạnh lùng khiến Lục Hổ trong lòng cũng vài phần e dè.
Cảnh Dung thẳng , liếc Lục Hổ từ xuống : "Lục bổ đầu của nha môn Cung Kinh?"
"Ngươi là ai?"
Hắn , trả lời câu hỏi mà liếc Kỷ Vân Thư: "Vừa Kỷ rõ chân tướng sự việc, chứng minh Quách Hòa là do tự trượt chân ngã xuống giếng mà c.h.ế.t. Như , Lâm Thù là trong sạch. Đã , cũng cần đến nha môn nữa."
Không thương lượng, mà là lệnh!
Lục Hổ nheo đôi mắt nhỏ như hạt đậu đỏ: "Rốt cuộc ngươi là phương nào?"
"Người rảnh rỗi!" Hắn buột miệng đáp.
"Đã là rảnh rỗi thì đừng xen việc của khác."
" rảnh rỗi thì thích lo chuyện bao đồng."
Hai bên giằng co!
Lục Hổ chắc chắn đơn giản, lập tức lộ vẻ mặt khát m.á.u như sài lang: "Nếu các ngươi còn dám cản trở, đừng trách quan phủ tay khách sáo."
Lời của dường như chọc Cảnh Dung.
Từ đôi môi lạnh lùng thốt một câu: "Vậy xem ngươi bản lĩnh đó ."
Rõ ràng là chọc giận Lục Hổ. Hắn nắm chặt chuôi đao, rút mạnh lên, lưỡi đao sắc bén sáng loáng tuốt khỏi vỏ.
mới chỉ rút một nửa, Cảnh Dung nhấc chân, đạp lên chuôi đao, dùng chút lực ấn mạnh, ép thanh đao ngược trở vỏ.
Đường cước cực nhanh!
Lục Hổ còn kịp phản ứng, chỉ lưỡi đao ấn trở vỏ mà cả cũng lực đạo đó đẩy lùi vài bước.
Hai chân cày mặt đất hai vệt sâu hoắm.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Cảnh Dung ánh lên tia sắc lạnh, phảng phất như luyện từ chốn Tu La trường, khiến cả toát luồng khí thế khát máu.
"Kẻ nào cho phép ngươi, là quan sai nha môn thể tùy tiện rút đao?"
Giọng vang như chuông lớn, tựa mũi tên nhọn b.ắ.n thẳng Lục Hổ.
Lục Hổ vững , dư lực của cú đá tan, lòng bàn tay vẫn còn tê dại.
Hắn cũng rõ đối thủ của mắt, nếu thật sự động thủ, tất bại.
"Ngươi cản trở nha môn phá án, đó là chống đối triều đình. Tội danh ngươi gánh nổi ?"
"Triều đình?" Cảnh Dung .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-539-day-la-mot-vi-vuong-gia.html.]
Đây là câu chuyện thú vị nhất trong thời gian gần đây.
Hắn nhướng mày: "Hoàng Thạch Đầu tiếng tăm trong triều đình, nửa năm , Lại Bộ Thượng thư trong danh sách điều động quan viên cũng ý đề bạt quan thanh liêm, điều về kinh thành. Vốn tưởng thanh liêm công chính, cũng coi như là quan , nào ngờ thuộc hạ của càn rỡ như , coi ai gì."
Lục Hổ nheo đôi mắt đằng đằng sát khí, thầm nghĩ quen Hoàng đại nhân? Thậm chí còn gọi thẳng tên húy, hơn nữa còn chuyện điều động quan viên của Lại Bộ!
Người lai lịch nhỏ.
Chẳng lẽ là công t.ử của vị quan lớn nào trong kinh thành? Hay là quan viên của Lại Bộ?
Hắn cũng kẻ lỗ mãng chỉ cậy mạnh, trong lòng tính toán kỹ, tiến lên chất vấn: "Ngươi quen Hoàng đại nhân, còn chuyện Lại Bộ, xin hỏi công t.ử rốt cuộc là phương nào?"
Lời tuy dịu nhưng giọng điệu ngông cuồng vẫn giảm chút nào.
Nếu phận của , thật sợ dọa c.h.ế.t ngươi!
Cảnh Dung hiệu cho Lang Bạc.
Người gật đầu, đưa tay lấy tấm lệnh bài điêu khắc tinh xảo bên hông , giơ lên mặt Lục Hổ.
Lục Hổ thấy, bỗng nhiên ngẩn !
Đây công t.ử nhà quan lớn nào!
Rõ ràng là một tôn đại Phật!
Hắn lập tức quỳ một gối xuống đất, cúi đầu hô lớn: "Tham kiến Vương gia, tiểu nhân Vương gia giá lâm, chỗ mạo phạm, xin Vương gia thứ tội."
Vương gia!
Đám học sinh mặt tại đó kinh ngạc trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu vì sợ.
Bất ngờ đến quá nhanh!
"Hắn... là Vương gia?"
"Hèn chi lão sư giữ bọn họ ở thư viện."
...
Mấy tên quan sai theo Lục Hổ cũng vội vã quỳ xuống, buông Lâm Thù đang áp giải .
Lâm Thù chân mềm nhũn, đôi mắt trố lồi , khiếp sợ sợ hãi.
Không ngờ là một vị Vương gia!
Sợ trả thù !
Rốt cuộc, từ lúc tránh mưa trong đình, hai kết oán, mà chính năm bảy lượt đắc tội bên cạnh , nghĩ đến đây, chẳng kết cục gì.
Đôi môi run run, thốt nên lời.
Cảnh Dung Lục Hổ đang quỳ đất, cau mày lạnh lùng.
"Đứng lên ."
"Tạ Vương gia."
Hắn dậy, thu liễm bớt vẻ kiêu ngạo, cúi mắt xuống dám thẳng mặt.
Cảnh Dung: "Kỷ rõ chân tướng sự việc, căn cứ xác thực, c.h.ế.t là do tự trượt chân ngã xuống giếng. Lục bổ đầu nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu, bổn vương thể thông cảm. việc là lời Kỷ , bổn vương liền tin. Cho nên, vụ án kết thúc tại đây, cần truy cứu nữa."
"Vâng!" Lục Hổ vô cùng ngoan ngoãn.
Hoàn như biến thành khác.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Sắc trời cũng còn sớm, từ đây về nha môn về về cũng mất cả ngày đường. Lục bổ đầu, ngươi mau dẫn của ngươi . Sau khi trở về, một bản án trình lên cho Hoàng đại nhân của các ngươi, liệt kê rõ ràng việc, sơ sót. Tiện thể bổn vương nhắn với Hoàng đại nhân các ngươi một câu: Tương lai nếu cơ hội về kinh quan, bảo đến thăm bổn vương."
Thăm?
Lời vẻ đầy ẩn ý.
Lục Hổ nín thở: "Vâng! Tiểu nhân nhất định chuyển lời."
"Vậy còn mau cút ." Sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống.
Lục Hổ ngẩng đầu lén một cái, khóe miệng giật giật, dám nhiều, lập tức dẫn rời .