Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 548: Giờ này ngày này, hắn rốt cuộc đang sợ cái gì?

Cập nhật lúc: 2025-12-13 05:23:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái c.h.ế.t của Khổng Ngu là nút thắt trong lòng Cảnh Huyên mãi gỡ bỏ .

 

Cho dù quan tâm nàng hết mực là mẫu phi của nàng, nàng nên kính trọng, yêu thương, nhưng hổ dữ còn ăn thịt con. Vì Cảnh Diệc, nàng thể nhẫn tâm hại c.h.ế.t một đang sống sờ sờ, thậm chí tiếc cấm túc nàng trong cung. Để phòng ngừa nàng tiết lộ chân tướng với Hoàng thượng, bà nhẫn tâm ép nàng gả sang Hồ Ấp.

 

Một như , nàng còn kính trọng, yêu thương thế nào nữa?

 

Tiêu Phi nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt chăn, rưng rưng : "Huyên Nhi, mẫu phi con đau lòng, nhưng con hiểu, Khổng Ngu là tự sát, trách ai . Những việc mẫu phi chỉ vì một hoàng con, mà còn vì con nữa. Tam vương t.ử Hồ Ấp Hồ Ấp Vương yêu thích, tương lai chắc chắn sẽ kế vị vua, đến lúc đó con sẽ là quốc mẫu."

 

Phi!

 

Những lời là lời giả nhân giả nghĩa.

 

Nàng thèm cái danh quốc mẫu đó chắc?

 

Cái vị trí Vương Mẫu nương nương nàng còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

 

Một lát , đôi môi nhợt nhạt của nàng nở một nụ lạnh lẽo đến rợn . Giây tiếp theo, nàng vùng dậy.

 

Tiêu Phi định đưa tay đỡ thì nàng hất mạnh .

 

"Huyên Nhi?" Tiêu Phi kinh ngạc.

 

"Người tưởng con ? Coi con là kẻ ngốc ? Từ nhỏ đến lớn, con điêu ngoa tùy hứng, trong mắt khác con cũng là một công chúa ngốc nghếch vô dụng. điều đó nghĩa là con hiểu gì cả. Người bắt con gả sang Hồ Ấp chẳng qua là tống khứ con , để bí mật của và hoàng mãi mãi ai đến."

 

Đã thấu tất cả!

 

Tiêu Phi sốt sắng giải thích: "Huyên Nhi, con thể nghĩ như ?"

 

"Vậy con nên nghĩ thế nào? Sự thật rành rành đó, chẳng lẽ trong lòng mẫu phi nghĩ như ?" Trong mắt nàng tràn ngập oán hận.

 

Đương nhiên là nghĩ như .

 

"Huyên Nhi, mẫu phi thế nào mới thể..."

 

Chưa hết câu, Cảnh Huyên hừ một tiếng: "Người trăm phương ngàn kế ép Ngu tỷ tỷ gả cho Đại hoàng , kết quả hại c.h.ế.t hai mạng đang sống sờ sờ. Người quả thực quá đáng sợ."

 

Ách!

 

Câu cuối cùng gần như là gào lên.

 

Lời thốt từ chính miệng con gái , bảo Tiêu Phi đau lòng cho ?

 

Tim như đang rỉ máu!

 

"Sao con hiểu chuyện như ? Con là con gái của bổn cung, cả đời vẫn là . Vì tương lai của con và hoàng , bổn cung gì cũng nguyện ý. Hiện tại Đại hoàng con c.h.ế.t, tương lai Đại Lâm sẽ thuộc về hoàng con. Còn con gả sang Hồ Ấp, tương lai trở thành quốc mẫu, hai em con thể sống yên , mẫu phi c.h.ế.t cũng nhắm mắt."

 

Cảnh Huyên thẳng mắt bà, hốc mắt ầng ậc nước, gằn từng chữ: "Đến nước mà mẫu phi vẫn chịu với con một câu thật lòng."

 

Nếu đó nàng còn chút hy vọng mong manh, thì giờ phút nàng tuyệt vọng.

 

Người mẫu phi yêu thương nàng từ nhỏ, hóa là một ác ma từ thủ đoạn để đạt mục đích.

 

Tiêu Phi mấp máy môi, nên lời.

 

Cảnh Huyên như trút gánh nặng, lạnh một tiếng: "Người chẳng tống khứ con ? Được, con đồng ý với , con gả. Cả đời con sẽ nữa, cho dù c.h.ế.t cũng sẽ c.h.ế.t mặt ."

 

Lòng nguội lạnh như tro tàn.

 

Giọng vang vọng khắp nội điện, từng đợt xoáy tai Tiêu Phi.

 

Hai ánh mắt chạm , một bên bất lực, một bên hận thù.

 

...

 

Tiêu Phi bước khỏi điện, cả thất thần.

 

Tang Lan đỡ lấy bà: "Nương nương, chứ?"

 

Bà im lặng!

 

"Những lời công chúa , nương nương đừng để trong lòng. Sớm muộn gì công chúa cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ."

 

!

 

Bà thực sự dụng tâm lương khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-548-gio-nay-ngay-nay-han-rot-cuoc-dang-so-cai-gi.html.]

 

Tiêu Phi dừng bước, hành lang cung tường, con đường dài hun hút mặt, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.

 

Sau đó nghiến răng : "Chỉ cần là vì Diệc Nhi, bổn cung cái gì cũng thể ."

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

C.h.ế.t cũng cam lòng.

 

"Vậy nương nương, Lý công công báo tin Diệc Vương gặp rắc rối?"

 

"Hoàng thượng chỉ là nghi ngờ chứ khẳng định. Hơn nữa với địa vị hiện tại của Diệc Nhi ở kinh thành và trong triều, Hoàng thượng dù cũng cân nhắc kỹ lưỡng. Có điều..." Đôi mày phượng của Tiêu Phi nhíu , "Chuyện Lại Bộ là thế nào?"

 

Trong lòng bà đầy thắc mắc.

 

Lại Bộ dâng tấu tham một vị Vương gia, nếu cẩn thận là chuyện rơi đầu như chơi!

 

Mà tân Lại Bộ Thượng thư Bành Nguyên Hải mới nhậm chức gan lớn như ?

 

Đứng chuyện , nếu giật dây thì chắc chắn chỗ dựa vững chắc.

 

Hoặc là , Cảnh Dung thực sự cố ý dùng chiêu để phá giải tình thế.

 

Cắt đứt đường lui để tìm đường sống?

 

Bà lắc đầu: "Không , ngay lúc tuyệt đối cho phép bất cứ sai sót nào xảy . Xem một kế hoạch cần thực hiện sớm hơn."

 

Tang Lan hiểu: "Ý nương nương là?"

 

Tiêu Phi nheo đôi mắt âm hiểm...

 

Ngày hôm !

 

Điện Phụ Dương.

 

Trương Toàn khom bước : "Hoàng thượng."

 

Kỳ Trinh Đế đang chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, tiếng liền "ừ" một tiếng, đó phất tay cho lui hết ngoài.

 

Ông vẫn im, miệng hỏi: "Thế nào ?"

 

Trương Toàn bẩm báo: "Tân Thượng thư Lại Bộ Bành Nguyên Hải và Thông Chính Sử của Thông Chính Tư qua với , một bộ một tư, móc nối."

 

"Còn gì nữa?"

 

"Tuy nhiên, cựu Thượng thư Lại Bộ Kiều Chính khi còn tại chức vẫn luôn lén lút qua với phủ Diệc Vương, mà Bành đại nhân đây theo Kiều đại nhân việc, cho nên... lẽ... Lại Bộ và phủ Diệc Vương sự liên kết. Còn về Thông Chính Sử Khúc đại nhân của Thông Chính Tư, ba năm chính là do Diệc Vương tiến cử mới lên vị trí ."

 

Nói thì Thông Chính Tư và phủ Diệc Vương chắc cũng liên hệ ?

 

Nghe đến đây, Kỳ Trinh Đế mở mắt, lư hương đang tỏa khói bàn.

 

Làn khói trắng lượn lờ bay lên, quẩn quanh chóp mũi, vốn dĩ dễ chịu nhưng giờ chút gay mũi khó ngửi...

 

Kỳ Trinh Đế cau mày, sắc mặt trầm xuống, đ.ấ.m nhẹ một cái lên bàn.

 

"Giờ ngày , rốt cuộc đang sợ cái gì?"

 

Hả?

 

Ai cơ?

 

Trương Toàn ngẩng đầu, thấy Kỳ Trinh Đế chậm rãi dậy, vội bước tới đỡ, nhưng ống tay áo rộng của Kỳ Trinh Đế hất mạnh , đẩy sang một bên.

 

Kỳ Trinh Đế lưng còng, bước những bước nặng nhọc đến giá kiếm trong điện.

 

Trên giá kiếm một thanh trường kiếm màu đen!

 

Đó là thanh kiếm ông đoạt từ tay Ly Vương ba mươi năm , tặng cho Cảnh Hoa. ngờ đêm Cảnh Hoa bức cung, dùng chính thanh kiếm để g.i.ế.c ông.

 

Ông cầm thanh kiếm xuống, nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt thê lương và thất vọng, thở dài: "Cảnh Hoa c.h.ế.t, Cảnh Hiền vô năng, trẫm cũng điều Cảnh Dung khỏi kinh thành. rốt cuộc là trẫm sai? Hay là trẫm hồ đồ?"

 

"Hoàng thượng?"

 

"Năm xưa Tiên hoàng đúng, chỉ cần thiên hạ Đại Lâm còn đó, tranh đấu... sẽ bao giờ dứt."

 

Nói xong, ông rút thanh kiếm !

 

Ánh bạc lóe lên, tỏa thứ ánh sáng như nuốt chửng lòng , tựa như một con ngựa chứng trói buộc, một khi thoát khỏi dây cương, hậu quả gây c.h.ế.t cũng thương.

Loading...