Hoa Quỳnh Trong Sương Đêm - CHƯƠNG 1 — KHI ÁNH ĐÈN CHƯA KỊP ẤM

Cập nhật lúc: 2025-11-07 13:10:26
Lượt xem: 0

Thượng Hải trong một đêm đầu đông khoác lên lớp sương mù dày như giấy gạo, nhẹ nhưng đủ để che giấu thứ. Thành phố rộng lớn vẫn sáng trưng như ngọn hải đăng ngủ, nhưng chẳng ai rằng mỗi cột đèn, ở mỗi góc đường, là những đôi mắt mệt mỏi của hàng trăm trẻ đang chạy trong một cuộc đua đích đến.

Trong vô những , Hàn Tịch — một thực tập sinh trẻ của công ty giải trí Hoa Ảnh — một ở hành lang tầng ba, nơi dẫn sân khấu dành cho buổi đ.á.n.h giá cuối năm.

Hành lang dài, ánh đèn huỳnh quang thỉnh thoảng chớp nháy, như cảnh báo tương lai chập chờn của những bước qua đây.

Hàn Tịch siết chặt hai bàn tay, ngón tay gầy dài đan đến mức khớp trắng bệch. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng cơ thể lạnh buốt, giống như từng cơn gió nhỏ luồn qua xương sống.

Từ khi ký hợp đồng đào tạo, thấy ít thực tập sinh lặng lẽ biến mất chỉ vài tháng. Có loại vì kém kỹ năng. Có “linh hoạt trong giao tế”. Có kịp ghi tên bảng đ.á.n.h giá chấp nhận rời vì từ chối một lời mời từ những nên đắc tội.

còn chẳng kịp hiểu điều gì xảy .

Thế giới , tưởng như dùng ánh đèn để soi lối, nhưng thực giấu vô vũng bùn phía .

“Cậu ngoài gì thế?”

Một giọng nam vang lên từ phía .

Hàn Tịch giật .

Đó là Khương Trạch — một thực tập sinh cùng khóa, gương mặt sắc sảo và đôi mắt luôn ánh lên vẻ khôn ngoan của quen với việc vị khác.

… chỉ đang hít thở chút.” Hàn Tịch đáp, giọng thấp và nhẹ.

Khương Trạch khoanh tay, tựa lên khung cửa, giọng mang chút giễu cợt:

“Hít thở? Cậu nên chuẩn tinh thần thì đúng hơn. Nghe bảo buổi tối nay bên tổ sản xuất phim ‘Phong Thành Dạ Linh’ sẽ tổ chức tiệc riêng. Ai trong danh sách chọn top 10 đều cả.”

Hàn Tịch sững . Anh bộ phim đó — siêu phẩm thần tượng cổ trang mà nam thực tập sinh đều vai.

“Đi nghĩa là…?”

Anh hết câu.

Khương Trạch bật , cái vang nhưng sắc như d.a.o mỏng:

“Cậu ngây thơ thật. Tịch , giới ba thứ thể thiếu: ánh đèn, tiền, và… kẻ khác đang cơ thể .”

Hàn Tịch cúi đầu.

Anh hiểu. Anh chỉ cố tránh nghĩ đến.

Ngay lúc đó, âm thanh ồn ào từ phòng chờ vọng : tiếng , tiếng giày gõ nền, tiếng gọi chuẩn . Trong tất cả âm thanh , Hàn Tịch thấy như ngoài, thuộc về đám đông .

“Thôi, .” Khương Trạch đập vai . “Cậu hát thật đấy, nhưng hát đến đường’ thì cũng lên nổi.”

Hàn Tịch khẽ gật đầu, phản bác.

Khương Trạch bỏ . Tiếng chân xa dần, nhường hành lang trống trải.

Để tránh suy nghĩ lan man, Hàn Tịch mở điện thoại. Trên màn hình là tin nhắn từ dưỡng:

Nếu kỳ chọn thì về quê . Cố quá cũng chẳng .

Một câu nhẹ bẫng, nhưng khiến lòng n.g.ự.c chùng xuống. Anh trách bà, vì từ khi bước chân nghề, trong nhà xem đây là trò chơi viển vông. Đặc biệt khi để nuôi , họ bán cửa tiệm nhỏ ở quê.

Anh luôn cảm thấy ơn, nhưng mỗi nhớ ánh mắt từ gia đình, lòng đầy áp lực.

Một giọng trầm thấp vang lên lưng:

“Em chỗ gì? Gió mạnh.”

Hàn Tịch giật đầu.

Lục Giản đang cách vài bước, chiếc áo khoác tối màu khiến cả hành lang như thu hẹp .

Không ai trong công ty Lục Giản — Ảnh đế ba liên tiếp, lạnh lùng, kín tiếng, nguyên tắc, từng dự tiệc giao tế mờ ám. Sự tồn tại của giống như một đường thẳng bao giờ chịu uốn cong.

Và cũng chính vì thế mà nhiều ghét .

“Tiền bối.”

Hàn Tịch cúi đầu lễ phép.

Lục Giản bước gần — quá nhanh, quá chậm — giống như nhịp bước chân đều cân đo kỹ càng.

Ánh mắt dừng đôi tay đang siết chặt của Hàn Tịch.

“Em căng thẳng.”

Không câu hỏi. Là lời khẳng định.

“Vì… hôm nay quan trọng.”

Hàn Tịch nhỏ.

“Quan trọng đến mức một ngoài hành lang lạnh?”

Lục Giản hỏi.

Giọng gay gắt, nhưng khiến cảm giác thấu. Hàn Tịch nhạt, chút ngượng:

“Chỉ là… em đang nghĩ xem liệu nên tiếp tục .”

Một câu khiến ngừng chuyển động trong vài giây.

Lục Giản cau mày.

“Tại nghĩ đến chuyện dừng ?”

“Vì em chắc chịu thứ.”

Hàn Tịch thật — hiếm khi bộc bạch thế .

Đôi mắt của phản chiếu ánh đèn trắng lạnh, mệt mỏi nhưng cố kiên cường, giống như ánh mắt của những đang cố bơi ngược dòng nước chảy xiết.

Sau một thoáng im lặng, Lục Giản hỏi:

“Em nghề vì điều gì?”

“Vì… em thích sân khấu. Từ nhỏ, mỗi hát là em cảm thấy tồn tại.”

Giọng Hàn Tịch trầm xuống.

những thứ xung quanh sân khấu thì… em sợ.”

Lục Giản lâu. Ánh mắt mang chút thương hại nào, chỉ nét lặng lẽ của một từng chứng kiến quá nhiều cảnh trẻ nghiền nát.

Một lúc , nhẹ:

“Em sai khi sợ. Em chỉ sai ở một điều.”

Hàn Tịch ngẩng đầu.

Lục Giản chậm rãi:

“Em nhớ rằng, ánh đèn sân khấu… ấm. Nó chỉ sáng thôi.”

“Muốn ánh sáng đó, em tự ấm từ bên trong.”

Một câu kỳ lạ, như lời khuyên, như cảnh báo, như lời thừa nhận lạnh lùng của .

Hàn Tịch khẽ :

… em lạnh.”

Lục Giản im lặng. Một giây, hai giây, ba giây.

Sau đó :

“Vậy để dạy em cách giữ ấm.”

Một câu mang hàm ý mập mờ. Chỉ đơn thuần là một đàn bảo vệ một trẻ đang run rẩy.

với Hàn Tịch, câu đó giống như một đốm lửa nhỏ rơi vùng tối trong lồng n.g.ự.c đủ để sưởi ấm , nhưng đủ để vững.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-quynh-trong-suong-dem/chuong-1-khi-anh-den-chua-kip-am.html.]

Trước khi kịp gì, loa phát thanh vang lên:

“Thực tập sinh 47 — Hàn Tịch — chuẩn lên sân khấu.”

Tim đập hẫng một nhịp.

Lục Giản đặt một tay lên vai , động tác khẽ nhưng mang cảm giác định kỳ lạ.

“Đi . Đừng để dạy em cách cúi đầu.”

Ánh mắt sắc nhưng bình yên.

“Dù thế nào… em cũng để khác bẻ gãy giọng hát của em.”

Hàn Tịch mà lòng siết . Đôi mắt đỏ lên — , mà vì đầu trong nhiều năm, một câu trọn vẹn sức nâng đỡ.

Anh cúi đầu thật sâu:

“Cảm ơn tiền bối.”

Rồi lưng bước sân khấu.

Sân khấu buổi đ.á.n.h giá ở hội trường lớn. Khi Hàn Tịch bước , ánh đèn rọi xuống khiến bộ gian mặt như biến thành biển sáng. Trong biển sáng , bóng nhỏ bé, nhưng từng bước chân vẫn kiên định.

Phía là dãy ban giám khảo — ba đạo diễn, hai nhà sản xuất lớn, một quản lý cấp cao của công ty.

Ở hàng ghế đầu, đang chăm chú theo dõi. Có đang xem điện thoại. Có xem như chỉ một cái tên trong danh sách dài vô nghĩa.

vẫn thẳng.

Nhạc nổi lên.

Giọng cất lên — ban đầu run, nhưng càng hát càng vững. Giống như một con chim nhỏ, dù gió lạnh lùa qua lông, vẫn cố bay vùng trời nó tin thuộc về .

Giọng hát nhẹ, trong, nhưng yếu đuối. Từng chữ như mài bằng trải nghiệm của những ngày tập luyện quên ăn quên ngủ.

Khi quãng cao bật , cả hội trường như lặng một chút.

Tận trong cánh gà, Lục Giản  khoanh tay, ánh mắt rời khỏi sân khấu. Ánh sáng chiếu lên , nổi bật đường nét mạnh mẽ gương mặt, nhưng trong đôi mắt sâu rơi xuống một chút mềm mại hiếm thấy.

Anh — thế giới dễ dàng gì cho những ánh mắt quá trong sạch. Và chính vì , nên lúc càng Hàn Tịch thật thẳng.

Hàn Tịch kết thúc bài hát bằng một nốt dài, kéo như một làn thở cuối cùng khi tan gió.

Im lặng vài giây. Rồi những tràng vỗ tay lác đác vang lên.

Không quá lớn.

đủ để trong hàng ghế đầu ngẩng lên kỹ thứ hai.

lúc , một nhà sản xuất nghiêng nhỏ với bên cạnh:

“Thằng bé đấy. Mắt cũng ngoan. Loại … dễ dẫn dắt.”

Một khác nhạt:

“Đêm nay tiệc, nhắc quản lý chuẩn . Xem xem nó chịu ‘hợp tác’ .”

Những câu như gió lùa phía tấm màn sân khấu — ai sân khấu thấy, nhưng là thứ quyết định vận mệnh.

Hàn Tịch gì.

Cậu chỉ cúi đầu chào, thở dồn dập vì hồi hộp và vì hy vọng le lói trong ngực.

Cậu , bước hậu trường.

Ngay khi khỏi ánh đèn, thể mềm nhũn một chút, như một dây đàn buông khi kéo quá căng.

Trong khoảnh khắc , Lục Giản bước đến.

“Làm lắm.”

Giọng thấp, nhưng chứa sự xác nhận ai thể chối bỏ.

Hàn Tịch mím môi — nụ tựa ánh nắng mỏng chiếu qua mây, yếu nhưng thật.

“Em… cố hết sức.”

“Ừ.”

Lục Giản gật đầu.

nhớ, đây chỉ là bắt đầu.”

Như thể xong, quản lý của nhóm thực tập sinh chạy đến, sắc mặt khó đoán.

“Hàn Tịch.”

“Dạ?”

“Tối nay tiệc dự. Chuẩn .”

Hàn Tịch sững.

Lục Giản liếc sang, ánh mắt tối một chút — rõ là cảnh giác, bất mãn.

Quản lý tiếp, giọng bình thản nhưng lạnh:

“Là cơ hội mà khác cũng chẳng . Đừng hỏi nhiều.”

Nói bỏ , để một im lặng kéo dài.

Hàn Tịch cúi đầu, môi run nhẹ.

Không vì lạnh.

Mà vì một dự cảm rõ ràng — như thể bầu trời xuất hiện một vết nứt mỏng.

Lục Giản lâu.

Sau đó, nhẹ, gần như là hỏi:

“Em sợ ?”

Hàn Tịch siết tay, nụ nhạt đến mức như tồn tại:

“Em… ai thất vọng.”

“Còn em thì ?”

Giọng Lục Giản khẽ nhưng sắc bén.

“Em tự thất vọng ?”

Hàn Tịch trả lời .

Bởi vì trong thế giới , đôi khi buông bỏ chính khi buông bỏ cơ hội.

Ngoài cửa kính, tuyết đầu mùa rơi xuống nhẹ như tro tàn.

Hàn Tịch ngẩng đầu , đôi mắt phản chiếu một bầu trời trắng xóa.

Trong tim, chỉ thấy một câu nhỏ nhoi:

Nếu giá 

Và thế là, đêm đó — đêm buổi đ.á.n.h giá định mệnh — cánh cửa của sân khấu khép lưng Hàn Tịch.

Mặt trời còn chiếu nữa.

Nếu giá như ánh đèn thật sự ấm...

Thì , run vì lạnh đến mức .

Chỉ còn ánh đèn trắng lạnh

và một con đường mà sắp bước xuống bao sâu.

Loading...