HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-09-11 07:01:45
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Hoàn bước lên phía .
Mục thái phi nắm lấy tay Minh Hoàn.
Thằng nhóc Lưu Đàn , từ nhỏ chỉ thứ nhất.
Công tử nhà mười lăm tuổi đều ấm giường.
Lúc mười lăm tuổi thì chẳng thèm liếc mấy đứa hầu gái xinh trong phủ lấy một cái.
Mục thái phi nhắc nhở nhiều , Lưu Đàn đều xem như gió thổi bên tai.
Bà vốn tưởng rằng Lưu Đàn hiểu chuyện tình cảm, thông suốt.
Không ngờ, Lưu Đàn là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Xứng đáng là con trai bà, chí khí.
“Minh Hoàn ? Là chữ nào?” Mục thái phi hỏi, “Là trong dịu dàng ?”
Minh Hoàn khẽ :
“Là trong mỉm ạ.”
“Dễ lắm. Ta gọi cô Hoàn Hoàn là .” Mục thái phi , “Tới đây, cạnh . Đầu bếp trong Vương phủ là bếp trưởng mời từ kinh thành tới đấy, nếm thử món điểm tâm .”
Mục thái phi qua thì uy nghiêm, cư xử cực kỳ nhã nhặn, trong lúc đôi ba câu, bà dùng phận trưởng bối kéo gần cách giữa hai .
Mặc dù Minh Hoàn tại , mới đầu gặp mặt Mục thái phi đối xử với nàng như , nhưng coi trọng thế , trong lòng nàng cũng vui vẻ.
Điền Vũ Vận ở một bên mà thèm, Mục thái phi hỏi tới nàng , nàng sợ phụ nữ tôn quý , cũng dám một câu.
Cùng dùng qua bữa trưa, Mục thái phi bảo đầy tớ dẫn Minh Hoàn tới chỗ ở.
Người dẫn đầu cũng chính là v.ú già từng gặp ngày , gọi là v.ú Lam.
Minh Hoàn và Điền Vũ Vận theo lưng v.ú Lam.
Phủ Mục Vương cực lớn.
Đây là đang ở trong nhà, Minh Hoàn cũng chẳng qua là qua mấy đoạn đường.
Nàng mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ, đình đài lầu các thấy đường thì , phủ Mục Vương hào hoa xa xỉ cũng chỉ là lời đồn đại.
Hoa mẫu đơn quý giá mà những nhà bình thường khó thấy một , diêu hoàng ngụy tử, đậu lục triệu phấn, ở phủ Mục Vương, thể như hoa dại tầm thường, chỗ nào cũng thể thấy.
Minh Hoàn nghĩ Mục Vương giống như sẽ thích hoa hoa cỏ cỏ.
Vừa nãy nàng thấy chỗ tay áo và cổ áo của Mục thái phi đều kim tuyến thêu thành hoa văn mẫu đơn tinh xảo, đoán chắc hẳn là Mục thái phi yêu thích hoa mẫu đơn nhất.
Vú Lam dẫn Minh Hoàn đến một cái sân nhỏ yên tĩnh, phía phía cây trúc xanh biếc bao phủ, đường nhỏ lát đá, hành lang quanh co, cảnh vật tao nhã.
Hai a mười lăm mười sáu tuổi đang tưới nước cho hải đường.
Vừa thấy đến, cả hai ngước khuôn mặt tươi tắn lên:
“Vú Lam, đây là Minh cô nương ạ? Chúng đều chờ lâu , cứ ngóng trông Minh cô nương tới đấy.”
Vú Lam với Minh Hoàn:
“Thưa Minh tiểu thư, đây là hai a mà Thái phi phái tới hầu hạ cô. Áo xanh là Lục Trúc, áo vàng là Đào Nhị, ngày thường tay chân cũng nhanh nhẹn. Bên trong cũng quét tước sạch sẽ.”
Minh Hoàn mỉm :
“Làm phiền v.ú .”
Vú Lam thấy Minh Hoàn hề kênh kiệu, tính nết cũng dịu dàng, thì với nàng, :
“Cô thể xem.”
Minh Hoàn bước trong, Điền Vũ Vận cũng theo , v.ú Lam đưa tay kéo nàng :
“Điền cô nương, chỗ nhỏ, đủ cho hai cô nương ở.”
Điền Vũ Vận sửng sốt.
Chỗ còn kêu nhỏ nữa hả? Nàng thấy thêm ba ở cũng vấn đề gì.
Vú Lam :
“Chỗ cô ở cách đây xa, mời theo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-11.html.]
Phủ Mục Vương dù cũng là phủ Mục Vương, Điền Vũ Vận cũng tính là to gan lắm, dám quá l* m*ng, nàng bèn theo v.ú Lam rời .
Minh Hoàn một chút.
Bên trong đúng là sạch sẽ, trong lư hương đang đốt hương bách hợp thoang thoảng.
Để mùi thơm xông một chút, nàng cũng thấy buồn ngủ.
Nàng lên sạp, một tay chống cằm, ngủ gà ngủ gật.
Sào Ngọc và hai hầu gái đang ở sân , cho nên, hề thấy từ sân .
Sau khi sống , đây là đầu tiên Lưu Đàn Minh Hoàn ở cách gần thế .
Nàng mùi thơm nhàn nhạt xông cho buồn ngủ, vài phần tỉnh táo, mệt mỏi cũng chẳng mở mắt .
Nghe thấy tiếng vang nhỏ, Minh Hoàn cho là Sào Ngọc tới, chỉ lạnh nhạt một câu:
“Trà”.
Lưu Đàn rót một chén , nửa quỳ xuống, đưa nước tới bên môi Minh Hoàn.
Nàng mê hương xông cho mở mắt , giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng uống từng ngụm nước mà Lưu Đàn đút cho.
Uống hết nửa chén , Minh Hoàn còn khô miệng nữa, nàng khẽ l**m cánh môi:
“Không uống nữa.”
Ngay đó, nàng chìm giấc ngủ sâu hơn.
Lưu Đàn lấy một cái khăn từ trong tay áo, nhẹ nhàng lau miệng cho Minh Hoàn.
Mắt vốn sâu thẳm, bên trong như ngọn lửa đang bập bùng.
Sau khi sống nữa, Lưu Đàn hẳn là g.i.ế.c gã thuộc hạ năm đó hạ độc tiên, bây giờ, trì hoãn những chuyện đó, chỉ xuống, yên lặng ngắm Minh Hoàn.
Khi chỉ là một linh hồn, cho dù đau khổ cũng cảm nhận , bây giờ, thể xác, mặt nàng, chằm chằm khuôn mặt xuất trần thoát tục của nàng, lồng n.g.ự.c từ từ nóng lên.
Đây là Hoàn Hoàn của , Hoàn Hoàn duy nhất của .
Lưu Đàn chỉ nàng nửa khắc, hề chạm nàng, bởi vì Minh Hoàn thật sự quá mức trong sạch.
Nàng mới mười bốn tuổi, còn cập kê, mặt mày vài phần ngây thơ hồn nhiên của trẻ con.
Lưu Đàn bảo vệ phần ngây thơ của Minh Hoàn, phá hủy nó, cảm giác phức tạp khó rõ nhộn nhạo trong lòng Lưu Đàn.
Cuối cùng, Lưu Đàn, giờ hiểu chuyện phong nguyệt, dịu dàng, rốt cuộc buông thả một .
Hắn vươn ngón tay , khẽ vân vê bông tai trân châu rủ xuống bên tai Minh Hoàn.
Ngọc trai nhẵn nhụi, cảm giác mát lạnh, đầu ngón tay Lưu Đàn lập tức trở nên nóng bỏng.
Người đàn ông mặt lạnh, xưa nay vững vàng chịu khuất phục, thế mà chỉ đụng chạm một chút, kéo d** tai nàng một chút, liền rụt tay nhanh, lỗ tai nóng lên.
Hắn tới lặng yên một tiếng động, rời cũng lặng lẽ.
Lưu Đàn cũng ngây thơ, bởi vì chạm hoa tai của nàng mà cảm thấy mộng ảo kiều diễm, chỉ là nhớ tới một vài hồi ức khó chịu ở kiếp .
Minh Hoàn thích nhất là đồ trang sức ngọc trai, trong hộp châu báu nhiều nhất chính là ngọc trai.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Một , Lưu Đàn từ bên ngoài trở về, tặng nàng một thùng đông châu mặt Thái phi.
Ở mặt khác, Minh Hoàn giả vờ giỏi. Nàng cho Lưu Đàn mười phần thể diện, mỉm tạ ơn nhận lấy, nhưng chờ tới khi trở về phòng, nàng ném qua một bên, cũng thèm liếc một cái.
Lưu Đàn nổi giận, lôi Minh Hoàn lên giường, ba ngày khỏi cửa.
Những khác chỉ cho là Vương gia và Vương phi lâu ngày gặp , xưa nay Vương gia để ý tới những phụ nữ khác, tất nhiên triền miên thêm nữa.
Lưu Đàn , đó chỉ là chuyện thể dùng sầu triền miên để hình dung.
Tình yêu mà dành cho con gái cuộn trào mãnh liệt, lúc đáp , tủi phẫn nộ khó chịu, chỉ thể chiếm lấy , lấy cái đó để thể hiện cảm giác tồn tại của .
Lúc đó, Minh Hoàn chọc , nắm cằm nàng, mạnh mẽ hôn nước mắt của nàng, tủi :
“Nàng cái gì? Ta chỗ nào ? Nàng thuận theo , dịu dàng với một chút, cũng thể giao trái tim cho nàng mà.”
Mục thái phi là một nghiêm khắc, từ nhỏ dạy dỗ bằng gậy gộc, giờ Lưu Đàn từng nhận sự dịu dàng từ phụ nữ.
Người con gái xem dịu dàng nhất mà từng gặp chính là Minh Hoàn, nhưng Minh Hoàn yêu , để ý tới .
Đây nhất định là sai lầm.
... Lưu Đàn vẫn phạm sai lầm.