HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-09-11 07:21:17
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chất vải lạnh lẽo trơn mềm, tầng tầng lớp lớp, giống như áo tiên, Minh Hoàn cũng cảm thấy chất liệu cùng với chế tác thế chắc hẳn nước thì sẽ hỏng, chỉ thể mặc một .
Đẹp thì nhưng là quá xa xỉ.
Nàng đại khái lướt qua, trong tủ áo còn hơn mười bộ, cũng tinh xảo phiền phức gần giống , thoạt thì sang quý, nhưng giặt , chỉ thể mặc một .
Ngày mai nàng vẫn nên sớm lấy đồ của mặc thì hơn.
Đào Nhị : “Trong Vương phủ nhiều cảnh . Nếu Minh tiểu thư buồn chán thì xung quanh một chút. Ngoại trừ phòng để binh khí và thư phòng của điện hạ, những nơi khác cô đều thể . Mấy ngày tặng Vương gia một cặp sói con đáng yêu. Nếu cô chơi, nô tỳ sẽ bảo mang đến cho cô.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Minh Hoàn : “Làm phiền chị Đào Nhị . dám mấy con mãnh thú .”
Đào Nhị : “Cô yên tâm, chúng nó thầy thuần thú dạy lắm. Nếu cô thích mấy thứ thì bên cạnh giàn hoa đồ mi một cái cửa nhỏ, khỏi cửa chính là một vườn hoa nhỏ, bên trong ít chim muông xinh , còn chim công nữa đấy. Cô cần gò bó quá, cứ yên tâm mà .”
Minh Hoàn từng thấy chim công, nàng tò mò hỏi: “Biết xòe đuôi ?”
Đào Nhị : “Biết chứ. Có điều xem duyên phận thế nào, lát nữa nô tỳ dẫn cô xem.”
Dùng xong bữa sáng, Đào Nhị cùng Minh Hoàn tới vườn hoa bên ngoài cánh cửa.
Vừa khỏi cửa thì một con vẹt màu sắc sặc sỡ kêu nhánh cây.
Thấy đến, con vẹt khẽ vỗ cánh, rơi xuống vai Minh Hoàn.
Đào Nhị xua đuổi nó: “Đi , !”
Con vẹt nâng mỏ mổ tay Đào Nhị, mổ xong, nó học theo ngữ điệu của Đào Nhị: “Đi , !”
Minh Hoàn: “...”
Đào Nhị : “Nếu mày xuống, hôm khác điện hạ vặt lông mày vẹt nướng!”
Móng của con vẹt quắp lên vai Minh Hoàn đau.
Nàng đang định đẩy con chim , đúng lúc, con vẹt vỗ cánh bay lên: “Điện hạ tới! Điện hạ tới!”
Minh Hoàn ngẩng đầu, quả thực trông thấy một đàn ông khôi ngô đầu đội mão ngọc, mặc cẩm bào màu lam nhạt.
Lưu Đàn bước nhanh, tay áo bào rộng tôn lên vẻ phong thần tuấn lãng mà tôn quý tao nhã của .
Hắn liếc Đào Nhị: “Nha vụng về, để con cầm thú đậu lên vai Minh tiểu thư, còn lui xuống!”
Minh Hoàn : “Không trách chị Đào Nhị, con vẹt , cũng thích.”
Đào Nhị nhận lệnh, điều mà lui xuống.
Hôm nay Đào Nhị mặc cho Minh Hoàn bộ váy áo màu xanh nhạt, chút tương tự màu quần áo của Lưu Đàn.
Nàng ngửa đầu về phía Lưu Đàn: “Sao điện hạ ở đây?”
Lưu Đàn : “Cách xa ở phía chính là nơi ở của . Sáng sớm tới chỗ tản bộ, ngờ gặp Hoàn Hoàn. Hoàn Hoàn tới xem chim công hả?”
Minh Hoàn gật đầu.
Thường ngày Lưu Đàn quen mặc trang phục mạnh mẽ gọn gàng, thích buộc mái tóc dài lên, bây giờ vì dùng sắc mê hoặc Minh Hoàn, thể mặc bộ hoa hòe hoa sói mà mấy công tử phong lưu thích mặc, mỗi màu mỗi kiểu đều hơn mười bộ.
Hắn vươn tay : “Nắm lấy tay . Ta dẫn nàng .”
Gia giáo của Minh Hoàn nghiêm. Sau mười tuổi, nàng cũng thường chạm tay với cả, cho dù Lưu Đàn là kết nghĩa của nàng, nhưng cũng là nam nữ khác biệt.
Cho nên, Minh Hoàn khẽ lắc đầu.
Lưu Đàn : “Con hổ trắng mà nuôi tản bộ ở chỗ . Nó quen nàng. Nàng nắm tay , nếu nó bổ nhào nàng, thể kịp thời bảo vệ nàng. Chỗ cũng ngoài, Hoàn Hoàn cứ coi như ruột mà cận là .”
Hắn chân thành thẳng thắn như , nếu Minh Hoàn từ chối thì chút ngượng ngùng.
Minh Hoàn đành chủ động nắm lấy tay Lưu Đàn.
Tay lớn, thể bao phủ hảo bàn tay nhỏ bé của nàng.
Minh Hoàn khẽ: “Điện hạ cho con hổ ăn cái gì ạ? Cả một con dê ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-16.html.]
Lưu Đàn nghiêm túc lắc đầu: “Nó ăn dê, chỉ ăn những cô bé lời thôi, cho nên đường , Hoàn Hoàn ngoan ngoãn theo bên cạnh đấy.”
Minh Hoàn: “... Hả?”
---
Đào Nhị đây chỉ là một vườn hoa nhỏ, Lưu Đàn cũng đây chỉ là một vườn hoa nhỏ, nhưng Minh Hoàn sắp mỏi cả chân, mới theo Lưu Đàn đến một bãi cỏ xanh.
Trên bãi cỏ hai con chim công màu xanh đậm, Minh Hoàn thấy bao giờ, nàng hỏi: “Chúng nó chính là chim công ạ?”
Lưu Đàn : “Đây là hai con chim trống, lát nữa chim công mái tới, chúng nó mới xòe đuôi.”
Các loại chim lạ thú lạ trong Vương phủ nuôi dưỡng , dù xòe đuôi, hai con chim công màu xanh nghênh ngang kiêu ngạo cũng cực kỳ.
Minh Hoàn xa xa chúng nó mà cũng sắp dời mắt.
Lúc , một con chim công bỏ , bao lâu , một con chim công kích cỡ nhỏ hơn, tươi như tới, chim công trống màu xanh kêu lên “a ác” “a ác”.
Minh Hoàn mở to hai mắt.
Nàng thấy chú chim trống xinh chậm rãi xoè đuôi mặt chim công nhỏ, còn nhiều động tác duyên dáng.
Nàng chăm chú ngắm chim công, Lưu Đàn chăm chú nàng.
Hôm nay Minh Hoàn trang điểm.
Dưới ánh mặt trời ấm áp dịu dàng của buổi sớm mai da thịt nàng óng ánh như tuyết, d** tai hồng, bông tai bảo thạch màu xanh nước biển khẽ đong đưa.
Lưu Đàn nhích sang từng chút một, chậm rãi gần Minh Hoàn.
Chim công nhỏ chim trống thu hút, nó rạp xuống.
Vì đang là tháng tư, cho nên Lưu Đàn mới chắc chắc Minh Hoàn thể thấy chim công xòe đuôi, nhưng chuyện khi chim công xoè đuôi thì để cho nàng trông thấy.
Hắn đưa tay che mắt Minh Hoàn.
Mặt Minh Hoàn quá nhỏ, trong nháy mắt che thấy gì nữa.
Minh Hoàn tức giận: “… Điện hạ!”
Lông mi của nàng dài, Lưu Đàn thể cảm nhận lòng bàn tay đ.â.m ngưa ngứa, lòng cũng ngứa ngáy.
Chỉ chốc lát, liền thả nàng .
Minh Hoàn thấy chim trống nhảy lên chim công nhỏ, còn tại như , cũng tiếp theo sẽ cái gì, nhưng thời gian ngắn ngủi, chính nàng Lưu Đàn lôi .
Lưu Đàn kéo nàng rời : “Bọn chúng phát hiện chúng , còn rời , chúng sẽ chạy tới mổ chúng đó.”
Minh Hoàn nhỏ giọng : “Ta còn cho rằng chúng nó cùng xòe đuôi cơ đấy.”
Lưu Đàn : “Trước đây trong phủ con chim công trắng tuyền, chút tỳ vết, chỉ con mắt là màu đỏ nhạt, lúc xoè đuôi vô cùng, đáng tiếc đó chết. Hoàn Hoàn thích chim công như , để sai tìm, sẽ tặng nàng một con chim công trắng là .”
Minh Hoàn dời sự chú ý, nghĩ tới chuyện nữa.
Nàng lắc đầu : “Người nhà cho nuôi .”
Minh Hoàn địa vị nhà , so với nhà bình thường, đương nhiên là nhà giàu quyền quý, nhưng gia tộc trí thức như , khắp nơi đều .
Bá chủ hùng cứ một phương như Lưu Đàn, thể mấy ?
Thứ mà phủ Mục Vương nuôi , nhà họ Minh bỏ nhiều công sức như để nuôi.
“Vậy, Vương phủ nuôi một con, Hoàn Hoàn xem nữa thì cứ tới đây xem, ?”
Minh Hoàn ngẩng đầu lên, ngọt ngào với : “Được ạ.”
Mục Vương thực sự là , thật hạnh phúc.
Nếu tiểu quận chúa còn sống, nhất định sẽ vui.
Minh Hoàn cảm thấy thương tiếc, buồn cho chế=t yểu của Lưu Đàn.