HÓA RA TA BỊ PHU QUÂN TÍNH KẾ - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-09-11 08:57:33
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu là ngày thường, Lưu Đàn đương nhiên . bây giờ , Minh Hoàn xem là quân tử, là quân tử, thể gõ cửa phòng con gái ban đêm ? Quá là hợp quy củ.

Là một quân tử tu dưỡng, Lưu Đàn dạo mấy bước bên ngoài cửa viện. Gã sai vặt theo lưng thông minh, thấy trong viện hình như thị nữ đang chuyện thì vội vàng lớn tiếng :

“Bẩm điện hạ, hình như chúng nhầm đường ạ, đây là viện chúng ở.”

Ánh mắt Lưu Đàn chợt mờ ám, khóe môi nhếch lên:

“Thật ? Sao cảm thấy, đây chính là chỗ chúng ở nhỉ?”

Hắn tiến lên mấy bước, đẩy cửa viện . Sào Ngọc đổ nước, thấy tiếng Mục Vương, nàng ngẩng đầu:

“Mục Vương điện hạ.”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Lưu Đàn kinh ngạc hỏi:

“Sao ngươi ở đây?”

Sào Ngọc đối thoại giữa Lưu Đàn và gã sai vặt, nàng :

“Bẩm điện hạ, ngài nhầm chỗ ạ. Đây là nơi ở của tiểu thư nhà chúng ạ.”

Đôi con ngươi của Lưu Đàn trong sáng, bật :

“Bố cục phủ Khang Vương đúng là phức tạp, nhiều chỗ đều sắp đặt giống . Hóa Hoàn Hoàn ở chỗ . Nàng ngủ ?”

Sào Ngọc lắc đầu :

“Vẫn ạ.”

Lưu Đàn :

“Tới cũng tới , gặp nàng thì vẻ vô tình quá. Nếu nàng còn ngủ thì để xem.”

Sào Ngọc sợ Lưu Đàn, hiển nhiên nàng dám cự tuyệt, liền dẫn Lưu Đàn . Vừa cửa, Sào Ngọc :

“Thưa tiểu thư, Mục Vương điện hạ lạc đường trong phủ Khang Vương ạ.”

Sào Ngọc vốn , phủ Khang Vương to như , Mục Vương điện hạ lạc đường tới chỗ nào , cứ một mực lạc tới chỗ chúng . nàng run, nàng dám. Sào Ngọc sợ bên mở miệng, bên Mục Vương vươn tay bp cht nàng .

Vừa nãy, Minh Hoàn tiếng chuyện trong sân. Nàng tắm gội xong, đổi một bộ đồ sạch sẽ, tóc dài xõa lưng, đuôi tóc còn ẩm ướt.

Minh Hoàn dậy:

“Điện hạ luận võ cả ngày, chắc hẳn cũng mệt mỏi. Sào Ngọc, ngươi tìm một thị nữ đường tới đây, đưa điện hạ trở về.”

Lưu Đàn mỉm :

“Ta cũng mệt, hôm nay ánh trăng , Hoàn Hoàn bằng lòng vườn tản bộ ngắm trăng với ?”

Minh Hoàn thoáng suy tư, hai là ở trong vườn mà là ở trong cùng một phòng, như , ở chung cũng sẽ quá hổ. Nàng gật đầu:

“Được ạ.”

Lưu Đàn và Minh Hoàn khỏi cửa, bên ngoài tối đen. Minh Hoàn ngẩng đầu:

“…”

Ơ, trời cũng trăng.

Hiển nhiên là Lưu Đàn hề chú ý tới điểm . Hắn bảo gã sai vặt lấy một cái đèn tới đây tự cầm, cũng cho khác theo, chỉ dẫn Minh Hoàn cùng.

Minh Hoàn cũng ngại nhắc nhở Lưu Đàn, hôm nay thời tiết chút , hình như sắp mưa, trời trăng gì.

Gió mát rười rượi, thổi cũng thoải mái. Minh Hoàn bên cạnh Lưu Đàn. Nàng cực kỳ yên tĩnh, lúc ở bên cạnh thì giống như che giấu sự tồn tại của , ngay cả hô hấp cũng cực kỳ nhẹ.

Lưu Đàn liếc Minh Hoàn.

Tắm gội xong, hương hoa lan nàng càng đặc biệt trêu , đuôi tóc còn chút nước, gò má nõn nà, cần cổ cũng trắng như tuyết, quần áo thì vẫn khép thật kín đáo như cũ.

Lưu Đàn đưa tay, ngón tay thô ráp xuyên qua đuôi tóc của Minh Hoàn:

“Tóc Hoàn Hoàn còn lau khô nữa.”

Ngón tay thấm ướt, cảm giác buốt.

Minh Hoàn kinh ngạc Lưu Đàn. Đôi đồng tử của nàng trong veo, đen trắng rõ ràng, còn hơn cả bảo thạch. Thực , trong đám con gái, Minh Hoàn cũng xem là nhỏ nhắn, lớp váy dài, dáng nàng mảnh mai, vòng eo nhỏ và đôi chân dài.

là, Lưu Đàn quá cao. Bả vai rộng, cho cảm giác áp bách nặng nề, do là ở địa vị cao, dù tuổi còn trẻ nhưng cũng khiến sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-ta-bi-phu-quan-tinh-ke/chuong-37.html.]

Minh Hoàn cảm thấy ánh mắt Lưu Đàn cũng dịu dàng như ngày , nàng tỉnh bơ cách xa Lưu Đàn một chút:

“Tóc còn ướt, điện hạ nên chạm .”

“Ta ngại, dù thì Hoàn Hoàn cũng là vị hôn thê của .” Lưu Đàn bỗng nhiên bật , con ngươi sâu thẳm chằm chằm mặt Minh Hoàn,

“Hoàn Hoàn ở chung với vị hôn phu thế nào ?”

Minh Hoàn cũng . Nàng lắc đầu.

Lưu Đàn hài lòng với câu trả lời . Hắn :

“Đưa tay đây.”

Minh Hoàn mím môi, chút đề phòng. Hồi lâu, nàng đưa bàn tay nhỏ của . Mười ngón tay nàng thon thon, giống như cọng hành , móng tay hiện lên sắc màu nhàn nhạt, cực kỳ. Đây là đôi bàn tay dính nước xuân, từng chịu khổ, mảnh mai yểu điệu, như xương .

Đem so sánh, tay của Lưu Đàn quá mức đáng sợ. Tay từng cầm đao, từng g.i.ế.c , chỉ khẽ dùng sức thôi là thể bẻ gãy cổ khác.

Hắn bọc lấy tay Minh Hoàn, nắm bàn tay nhỏ của nàng trong tay , hệt như nắm chặt một đầm nước xuân, một rặng mây ấm. Lưu Đàn nghiêm túc mắt Minh Hoàn:

“Cô bé ngốc, lúc gặp vị hôn phu của , thì nàng nên đặt tay tay của vị hôn phu.”

Hắn mỉm dịu dàng, đôi khi, sự dịu dàng thể che phủ hảo sự tàn nhẫn, che giấu tất cả tà niệm.

Minh Hoàn cũng , đàn ông thoạt dịu dàng ý nghĩ nguy hiểm mà đáng sợ cỡ nào dành cho . Hễ lực tự chủ của Lưu Đàn kém một chút xíu, thì một cô gái yếu đuối như nàng, chỉ sợ là sẽ khống chế, mặc đòi hỏi.

Minh Hoàn ngây thơ ngẩng đầu:

“Ta nhớ .”

Chồng cưới, cả đời chỉ một . Trước đây ai dạy nàng, nàng cũng , xem Lưu Đàn từ chỗ kết nghĩa thành chồng cưới. mà, Lưu Đàn dạy, nàng cứ học theo là .

Tối nay sắc trời , , cũng chẳng trăng.

Minh Hoàn Lưu Đàn nắm tay, hai trong một cái đình bát giác bên cạnh hồ nước. Lưu Đàn hỏi nàng một ít tình hình ở nhà họ Tiết. Tự nhiên mà , đàn ông đang giấu cả biển giấm hiển nhiên hỏi Minh Hoàn về ấn tượng của nàng với họ . Cũng may Minh Hoàn hứng thú với họ nàng, nếu , lẽ một vài gặp tai họa .

“Hoàn Hoàn từng nghĩ, lúc nào thì thành ?” Lưu Đàn ,

“Thái phi cho chúng cưới sớm một chút, bà là nóng vội.”

Minh Hoàn từng nghĩ tới. Nàng chậm chạp trong chuyện tình cảm, chỉ cảm thấy Lưu Đàn nắm tay là mắc cỡ lắm .

Sau khi thành , nếu hôn nàng, ôm nàng gì đó… lẽ nàng sẽ cảm thấy vô cùng hổ. Chuyện cụ thể khi kết hôn, Minh Hoàn chẳng chút gì, chính là vì hiểu, cho nên nàng mới khỏi sợ hãi. Nàng thực chút nhát gan.

Minh Hoàn ngước mắt Lưu Đàn:

“Ngài và Thái phi cứ quyết định là ạ.”

Lưu Đàn mỉm :

“Được.”

Hắn thình lình duỗi tay , đặt lên vai Minh Hoàn. Minh Hoàn cứng đờ , nàng thói quen tiếp xúc gần gũi với khác. Điệu bộ của Lưu Đàn giống như là ôm nàng.

Minh Hoàn nhỏ giọng :

“Để cho khác thấy thì ạ.”

“Hoàn Hoàn mắc cỡ hả?” khuôn mặt tuấn của Lưu Đàn chút dịu dàng. Hắn đưa tay quẳng đèn trong nước, “phụt” một tiếng, đèn tắt.

Đêm tối trăng cũng đèn là một mảnh đen kịt.

Minh Hoàn chợt căng thẳng:

“Điện hạ…”

Lưu Đàn ôm chặt nàng, cánh tay siết , giam nàng trong vòng tay , cũng cho nàng thoát .

Trong bóng đêm Minh Hoàn thấy nét mặt Lưu Đàn, nhưng Lưu Đàn thể thấy nàng rõ. Hắn cúi đầu xuống, bờ môi lướt qua vành tai Minh Hoàn:

“Sợ đúng ? Hoàn Hoàn, nàng tin , quân tử, suy nghĩ kỳ quái gì với nàng . Ta chỉ đơn thuần xem nàng là vị hôn thê mà thôi. Nếu dối, thì sẽ sét đánh, ?”

Lưu Đàn dứt lời, một tiếng sấm ầm ầm long trời lở đất vang lên, hai đều giật nảy . Ấy thế mà trời đổ mưa .

---------

Tác giả suy nghĩ của :

Lưu Đàn: Ta là ! Ta là trai tân trong sáng! Suy nghĩ dành cho Hoàn Hoàn đơn thuần, nếu lời giả dối, thì sẽ sét đánh! Lôi điện liên tục đánh xuống, Lưu Đàn xong đời.

Loading...