“Không về. Hôm nay tuyết rơi quá nhiều, xe khó di chuyển  đường.”
Nói đến đây, nội tâm Cố Húc xao động.
Quả nhiên…
Câu tiếp theo của Nguyễn Tinh Trầm là: “Mọi  nghỉ ở  thế?” Cô nhớ quanh đây   khách sạo nào .
Cố Húc hỏi Trang Kỳ: “Chọn  khách sạn dừng chân hôm nay ?”
Trang Kỳ: …
Cô    đứa ngốc, đương nhiên hiểu  hàm ý cảnh cáo trong mắt Cố Húc. Lòng thầm phỉ nhổ “tên dở ” nhưng ngoài miệng thuận theo đáp: “ đang định  chuyện đó với  đây. Nãy  hỏi viện trưởng Lâm thì bà  bảo quanh đây chỉ  một khách sạn gia đình, thừa hai phòng.”
Trình bày xong, Trang Kỳ “bất đắc dĩ” chèn thêm câu: “Chúng   ba ,  đủ phòng . Không thể để  ở cùng phòng với ông Trương .”
Cố Húc sẽ ở cùng với  khác? Chắc chắn   khả năng.
Nguyễn Tinh Trầm  bệnh sạch sẽ của Cố Húc khá nghiêm trọng mà khách sạn gia đình  vệ sinh chẳng  gì,  đủ sạch. Đắn đo hồi lâu, cô  sang nhỏ giọng hỏi Cố Húc: “Hay là, thầy Cố đến chỗ em ở tạm nhé?”
Tác giả  lời  :
Nội tâm lão Cố: Nhìn ! Vợ  yêu  lắm đó! Hâm mộ ? Ghen tị ? Hừ, mấy    cửa , đấy là vợ ! ( ̄▽ ̄) Hôm nay  là một ngày  vợ yêu thương.
Mặc dù  khi  nghiệp cấp ba Nguyễn Tinh Trầm rời khỏi viện phúc lợi nhưng mấy năm nay  thường xuyên về. Lúc  nghỉ ngơi, lễ tết các thứ, chỉ cần  thời gian rảnh là cô lập tức về giúp viện trưởng Lâm chăm sóc các em nhỏ.
Mê Truyện Dịch
Hồi  học   tiền, mỗi  về cô đều ở  viện phúc lợi hoặc nhà viện trưởng Lâm.
Sau     tiền, cô thuê một căn nhà nhỏ gần đây, tiêu chuẩn một phòng khách một phòng ngủ. Tuy  lớn nhưng vật dụng trong nhà  đầy đủ, giá cả  đắt, “ổ chim sẻ” dù nhỏ vẫn đầy đủ tiện nghi. Không về thì phòng cô để trống, tiền thuê một năm cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Lần nào về viện phúc lợi cô cũng ở  vài ngày. Hôm nay đến, cô  qua đấy dọn dẹp một chút.
“…”
Nguyễn Tinh Trầm  đắn đo.
Nhà cô quá nhỏ,   Cố Húc  ở  .
Nhân lúc cô ngắc ngứ ở từ mở đầu, Cố Húc  bên cạnh  luôn: “Thế  phiền em lắm ?”
Khi  chuyện, đôi mắt phượng hẹp dài của   thẳng  Nguyễn Tinh Trầm, tay cầm cốc  long nhãn táo đỏ, phần chóp mũi và trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt  đỏ, trông phấn chấn tinh thần hơn ngày thường nhiều. Ánh mắt thâm thúy  như  câu luôn hồn    .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-103-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Anh  nghiêng đầu, tỏ vẻ đắn đo khi trông thấy Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ.
Nhìn  đôi mắt như chứa đựng  trời, Nguyễn Tinh Trầm quên sạch những gì  định , ngơ ngác đáp: “Không,   ạ.”
“Thế thì .”
Cố Húc thở phào nhẹ nhõm, nở nụ : “Cô gái nhỏ,  tối nay   phiền em .”
Ba chữ “cô gái nhỏ” thốt  từ miệng    mật hơn bất kỳ câu từ nào khác. Nguyễn Tinh Trầm  đỏ mặt,  dám  , vội ngoảnh mặt sang chỗ khác. Đôi tay vốn tùy ý đặt  đầu gối  đan   vì tâm trạng rối bời, giọng cô nhỏ hơn: “Không phiền ạ.”
Biểu cảm của cô càng  Cố Húc  tươi hơn.
Anh  ngay bé con nhà   nỡ mặc kệ  mà. Thấy , chủ động mời  về nhà  đấy.
Thật sự  một bước nhảy vọt.
Càng mong mỏi,  càng  tươi hơn.
Cố Húc  bụng  đầu sang chỗ khác,   cô nữa. Còn , chắc cô ngượng đến độ  dám ngẩng đầu lên quá. Anh duỗi chân dài,  thẳng lưng, tay cầm cốc  động đậy nhẹ, híp mắt ,  cái  ngay đang vô cùng sung sướng.
Tuy khóe mắt vẫn   sang phía Nguyễn Tinh Trầm nhưng    bộ như  chẳng thấy gì.
Hai   , phòng học bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Trang Kỳ  ở , xem  trọn cảnh con sói đa mưu túc trí Cố Húc lừa gạt thỏ trắng, thầm hừ trong lòng.
Tên điên  ủ mưu với cả   thích cơ .
Hóa   chờ cái , chả trách hôm qua chỉ bảo chuẩn  chỗ nghỉ cho cô với ông Trương.
Cái đồ    hổ!
Ba   ở phòng học thêm lúc thì viện trưởng Lâm tới. Từ nụ  đến giọng  của bà đều  dịu dàng: “Cơm tối nấu xong ,   qua ăn .” Đợi họ  qua, bà  thêm: “Chỉ  chút cơm rau dưa bình thường,    hợp khẩu vị của   .”
Nguyễn Tinh Trầm từng ăn ở viện phúc lợi, đương nhiên  ý kiến.
Cố Húc thì lười mở miệng. Tuy từ  tới nay   bắt bẻ khâu ăn uống nhưng vẫn  phân nặng nhẹ trong từng trường hợp. Huống hồ, hôm nay  cô gái nhỏ bên cạnh, ăn gì  quan trọng.
Cuối cùng, chỉ  Trang Kỳ  : “Bữa cơm gia đình đơn giản ăn mới ngon chứ.   hơn năm  về nhà, bình thường  ăn qua loa hoặc ăn cơm hộp, nay  lộc ăn .”