chuyện của bọn nhỏ, đặc biệt là vấn đề tình cảm,   xem như bà  thể  gì ? Hết cách, bà xoa đầu cô,  tiếp tục nữa mà dẫn   cùng.
Món chân gà   chế biến đặc biệt.
Dùng một ít gia vị bí truyền ngâm trong  một tuần, ăn  ngon  sướng miệng.
Ngoại trừ phần đưa Nguyễn Tinh Trầm thì hai phần  viện trưởng Lâm đưa tận tay cho Trang Kỳ và Cố Húc: “Bây giờ trời lạnh, để  lâu hơn bình thường.   khuyên hai  nên ăn trong vòng ba ngày đầu nhé.  chuẩn  thêm chút dưa góp, ăn với cơm là  miệng.” Dứt câu, bà   thêm: “Sau nếu hai  thích,  thể báo với Tinh Trầm,  sẽ gửi đồ cho hai .”
Cố Húc hết  hộp chân gà trong tay   tới hộp cô gái nhỏ ôm  ngực.
Anh ,  tiếng cảm ơn với bà, khó  dịp tâm trạng .
Mê Truyện Dịch
“Đừng khách sáo. Người nên  cảm ơn là  mới đúng…” Nói đến đây, bà nhớ  vấn đề khác, hỏi: “Giờ  muộn, chắc    về thành phố A luôn đúng ? Có chỗ nghỉ ngơi ? Nếu  thì…”
Cố Húc đang định đáp thì Nguyễn Tinh Trầm giành : “Mọi thứ sắp xếp  thỏa  ạ. Bác đừng lo.” Cô  với tốc độ khá nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, cứ như sợ Cố Húc sẽ   thứ  nên  . Đã thế, cô còn chột  liếc Cố Húc một cái.
Thấy  ngậm miệng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một .
Vừa , viện trưởng Lâm  nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Cố Húc. Nếu giờ để bà  cô đưa  đến nhà  ở, chắc chắn sẽ suy nghĩ miên man. Cô chỉ lo viện trưởng Lâm  lung tung gì đó với Cố Húc thôi chứ  với  thì  .
May là Cố Húc   thêm.
Chẳng    tức giận  nhỉ?
Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ, tay ôm hộp siết chặt hơn.
Thấy cô cúi đầu, Cố Húc nhướn mày,   với viện trưởng Lâm một câu: “Bà yên tâm, chúng   sắp xếp  thỏa.”
Nghe , viện trưởng Lâm  nhiều lời nữa.
Giờ sắc trời  tối, sợ mấy  bọn họ lái xe  an  nên bà khuyên bọn họ trở về sớm chút.
**
Bên ngoài tuyết vẫn rơi.
Sau khi   khỏi nhà ăn, Trang Kỳ  thức thời cầm ô  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-106-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cố Húc đặt phần chân gà của   tay Nguyễn Tinh Trầm  cầm ô cùng cô   ngoài.
Nơi đây là ngoại thành,  đúng chỗ khá yên tĩnh nên quanh đó chỉ  vài hộ gia đình. Vào  thời gian , trong thời tiết lạnh căm căm,   nhà nhà đều quây quầy ăn cơm bên , khiến cho đường phố quạnh quẽ  một bóng . Hai  sóng vai  ,   chuyện, chỉ  tiếng giày đạp  nền tuyết phát  những âm thanh nho nhỏ.
Lòng Nguyễn Tinh Trầm rối bời, sợ câu   của   Cố Húc  vui nên  dám  gì.
Bỏ chân gà  túi xong, cô liếc về phía Cố Húc, phát hiện  nghiêng hơn nửa chiếc ô về phía  còn bản   hứng  ít tuyết rơi  . Cô đau lòng, bất chấp việc Cố Húc  tức giận  , dừng chân, đẩy ô phía , ngửa đầu : “Thầy Cố, tuyết đọng    .”
Vừa , cô  nhón chân, duỗi tay phủi tuyết đọng  vai trái áo khoác .
Không gian  ô khá rộng. Nguyễn Tinh Trầm nhón chân tới gần  vô tình kéo gần  cách với Cố Húc.
Kể từ  khi thích Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc chẳng còn tí kháng cự nào với cô. Bằng  cách gần như hiện tại,   thể ngửi  mùi hương thanh thanh   cô. Thậm chí, chỉ cần   cúi xuống chút là hôn môi cô. Tay cầm ô siết chặt, yết hầu khô khốc.
Anh mím môi   chuyện, ánh mắt  Nguyễn Tinh Trầm càng thêm sâu lắng.
“Thầy Cố…”
Nguyễn Tinh Trầm tính  thêm.
 cảm nhận  ánh mắt  dừng   , cô thu tay đang đặt ở bả vai  về,  , đúng lúc va  đôi mắt sâu lắng .
Lúc , khí chất   Cố Húc  mê   nguy hiểm, khác   khi . Không  , tim Nguyễn Tinh Trầm đập “thình thịch thịch” liên hồi. Cô tính lùi  mà tuyết  chân quá dày do  rơi mấy ngày liên tục, lúc lùi dẫm  chuẩn nên trơn trượt suýt ngã.
May , Cố Húc phản ứng nhanh, lập tức đưa tay ôm eo, kéo   trong lòng .
Nếu lúc  còn chút  cách.
Thì giờ  cách giữa họ bằng .
Tay Cố Húc đặt ở phần eo Nguyễn Tinh Trầm. Cách một lớp áo khoác lông vũ dày mà  vẫn mường tượng  vòng eo mảnh khảnh của cô, cứ như  dùng sức chút sẽ  bẻ gãy.
Còn Nguyễn Tinh Trầm…
Tay cô nắm chặt cổ áo khoác . Vì  ôm eo nên cả tay như dán  lồng n.g.ự.c Cố Húc.
Nhiệt độ truyền tới từ bộ quần áo Cố Húc mặc  . Đầu tiên nó   ngón tay,  đó là lan  khắp cơ thể cô. Nóng, ngứa, mềm mại, vô  cảm xúc  tên dấy lên trong lòng. Thậm chí, Nguyễn Tinh Trầm nghĩ, nếu   Cố Húc còn ôm, cô sẽ ngã tiếp.