Không thể để cô gái nhỏ chạy trốn .
Phần cằm Cố Húc  bạnh , ngón tay thon dài co ,  những động tác  nhỏ, nếu  tinh mắt sẽ   . Khi  sang  Nguyễn Tinh Trầm, sắc mặt  ôn hòa, giọng điệu dịu dàng, bộc lộ  sự bao dung và tinh tế, : “Anh  em đang nghĩ gì.”
“Chắc chắn em đang nghĩ, những lời   là giả dối, là ảo giác của bản .”
“Và bây giờ,    cho em  rằng, tất cả đều là thật.” Đến nước , Cố Húc  xổm  xuống. Ban đầu, hai   song song  chuyện với , giờ đổi thành đối mặt thổ lộ. Tư thế  đổi khiến cuộc trò chuyện dù thưa thớt hời hợt vài câu cũng trở nên khẩn trương.
Dáng  cao.
Nên tuy  xổm nhưng thoạt  vẫn cao hơn Nguyễn Tinh Trầm chừng nửa cái đầu.
Lúc , đôi tay dày rộng của  đặt  vai Nguyễn Tinh Trầm. Cảm nhận  sự run rẩy và giãy dụa, tay  nhẹ nhàng vỗ về như  an ủi, tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa  với cô: “Nguyễn Tinh Trầm,  thích em. Anh     thích em từ bao giờ nhưng hiện tại,   buông em .”
“Anh  nắm tay em, quang minh chính đại xuất hiện  mặt  khác, để họ    như em  thuộc về .”
“Anh  đưa em  gặp gia đình , bạn bè của .”
“Anh còn  bên em mỗi ngày nữa. Thích ôm sẽ ôm, lúc  hôn thì hôn một cái,  để em  nũng ở trong lòng , …”
Cố Húc    quan sát sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô dần ửng đỏ, ánh mắt  dấu hiệu tránh né liền  cô  lọt tai. Anh  nhẹ,   tiếp nữa, chỉ chốt  bằng một câu: “Thế em  đồng ý ở bên  ?”
Dứt câu,   mở miệng nữa, lẳng lặng chờ câu trả lời của Nguyễn Tinh Trầm.
Mà Nguyễn Tinh Trầm thì ?
Cô cúi đầu,  dám  thẳng  mắt Cố Húc.
Nếu   tay Cố Húc còn đè nặng  vai , cô  định trốn luôn.
Cô  từng nghĩ đến chuyện sẽ  một ngày, Cố Húc tỏ tình với . Người cô thích mười năm, thầm thương trộm nhớ suốt mười năm, giờ phút  đang  xổm  mặt cô, dùng giọng  nghiêm túc và dịu dàng nhất để thổ lộ. Cô  tin, nhưng…  chuyện  mắt rõ rành rành, đó là sự thật.
Tay cô dính chặt  sofa, bất an  mò lung tung và mò thế nào  vớ  con thú nhồi bông nhỏ.
Cô ôm chặt trong vòng tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-111-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Mê Truyện Dịch
Dường như  dùng nó để  định  trái tim đang đập một cách mãnh liệt.
Trong phòng  yên ắng.
Ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch liên hồi của cô thì còn tiếng đồng hồ treo tường chạy vang lên tiếng “tích tắc”. Lúc , cả kim giờ lẫn kim phút đều chỉ về hướng  chín. Không ngờ thời gian  trôi vèo phát đến chín giờ. Nơi đây là khu chung cư cũ nên  ở   già. Giờ ngoài trời tuyết mênh m.ô.n.g bên ngoài thì những nhà còn để đèn chẳng sót  mấy căn.
Nguyễn Tinh Trầm  Cố Húc đang đợi đáp án của .
Người đàn ông   bướng bỉnh. Nếu cô  trả lời, chắc chắn  sẽ  bỏ qua.
 cô  đáp  như thế nào đây?
Dĩ nhiên là cô thích . Đây là  mà cô thương thầm mười năm cơ mà. Từ khi  còn là một thiếu niên đến tận bây giờ, cô luôn yên lặng  bạn suốt mười năm. Cô   vui vẻ đồng ý, gom hết tình yêu thương bấy lâu nay  nhào  lòng , bộc lộ niềm vui của  với .
 nỗi sợ hãi  lấn áp sự yêu thích.
Mặc dù Cố Húc tỏ tình bằng thái độ hết sức trịnh trọng nhưng cô vẫn sợ, đó chỉ là hứng thú nhất thời của .
Cô  gánh nổi kết quả  nên ngay phút ban đầu   bỏ chạy.
Đôi mắt trong trẻo rũ xuống, hàng lông mi che  cảm xúc bên trong. Nguyễn Tinh Trầm cứ  như thế, tay ôm chặt thú nhồi bông, mái tóc xõa tung che giấu   biểu cảm  gương mặt. Cô   , cứ chăm chăm  cẳng tay trắng nõn đang gồng sức của , nhẹ giọng : “Cố Húc,  đừng đùa nữa.”
“Trò đùa   buồn  chút nào .”
Giọng cô   gượng gạo, khô khan cứ như cành khô rơi xuống mặt đất giữa trời đông, tạo  tiếng động.
Cố Húc  , tức đến bật .
Anh tự cảm thấy màn tỏ tình của   trịnh trọng, chỉ thiếu nước tự tay dâng trái tim đến  mặt cô gái nhỏ thôi nhưng cô  lắm, còn nghĩ  đang đùa ? Cố ảnh đế vốn định mềm mỏng  chuyện giờ cực kỳ tức giận. Anh đè luôn Nguyễn Tinh Trầm xuống sofa, từ  cao  xuống cô.
“Em nghĩ  đùa?”
Cố Húc bày  vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thật ,  chẳng dùng sức mất. Đến cuối cùng,  vẫn sợ   cô gái nhỏ  thương nên dù tức giận cũng gắng sức kiềm chế tính tình. Tuy nhiên, biểu cảm tức giận  mặt còn đó,  đè lên  cô, kề sát , đôi mắt trong trẻo  thẳng, tay nâng cằm, ép hỏi với giọng  cho lối thoát: “Cô gái nhỏ, em  tính  thế nào  chứ?”