Một lát , bên ngoài vọng tới tiếng di chuyển của Cố Húc.
Giờ hình như đang trong nhà vệ sinh, cô tiếng nước qua khe cửa.
Không vì , chỉ bằng những âm thanh nhỏ bé như thôi, tâm trạng nóng nảy bất an của Nguyễn Tinh Trầm dịu , cứng ngắc dần thả lỏng, nét mặt căng thẳng từ từ trông tự nhiên hơn. Cô đổi tư thế nữa, tay vòng qua ôm lấy chân, cằm tì đầu gối, giường.
Cặp mắt đào hoa dán chặt lên cánh cửa đóng im lìm.
Bên ngoài cánh cửa là đàn ông cô thích trọn mười năm. Suốt mười năm nay, đàn ông là quan trọng nhất với cô.
Vì , cô mới tồn tại tới giờ phút .
Mà , cách đây hai mươi phút , đàn ông đó, cái cô thích mười năm, coi như ánh nắng ban mai và hi vọng, bao giờ dám hi vọng xa vời ở cạnh… tỏ tình với cô.
Anh cạnh cô, giơ tay là thể chạm tới. Anh cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng và giọng nghiêm túc nhất để tỏ tình với cô.
Anh với giọng điệu cực kỳ thành khẩn. Như sợ phật ý cô mà khống chế cảm xúc lẫn ngữ điệu . Không hề trêu đùa cô do hứng khởi nghĩ trò để chọc .
Anh thật sự thích cô, cũng thật sự ở bên cô.
mà…
Sao Cố Húc thích cô?
Nguyễn Tinh Trầm hiểu, trong đầu tự động nảy câu ban nãy của Cố Húc: “ cũng sợ. Anh sợ , sẽ một ngày bên cạnh em xuất hiện khác. Em như , thế giới nhiều thích em. Nếu một ngày nào đó, chuyện đó thật sự xảy , chắc chắn sẽ hối hận chết.”
Cô… lắm ?
Ở trong mắt Cố Húc…
Cô là một ?
Bên ngoài còn tiếng nước chảy nữa. Nguyễn Tinh Trầm thêm tiếng tắt đèn tiếng chân . Sau đó, chẳng còn âm thanh nào vang lên. Người đàn ông khiến lòng cô rối bời giờ hẳn yên chiếc ghế sofa chật chội. Anh dễ dàng chìm giấc ngủ ? Hay cũng giống như cô, yên, chậm chạp mãi vẫn tài nào ngủ nổi?
Nguyễn Tinh Trầm .
Mê Truyện Dịch
Cô tiếp tục ôm chân giường, lặng im mà , mãi cho đến khi quá mệt mỏi mới xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-113-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
**
Đến lúc cô tỉnh đậy sang sáng hôm .
Nguyễn Tinh Trầm lấy di động xem giờ. Mới hơn tám giờ tí thôi. Sau đó, cô ngoài cửa sổ. Phía ngoài tấm rèm, bình minh điểm sáng cả bầu trời nhưng vẻ tuyết sẽ tiếp tục rơi. Đôi mắt cô kèm nhèm mãi mở nổi. Hôm qua cô lăn lộn tới hơn bốn giờ sáng mới ngủ nên giờ đầu óc đặc quánh .
Mắt cay cay khó chịu, đầu nặng trịch choáng váng.
Cô dùng tay nhẹ nhàng day ấn đường, chờ tới khi cảm giác cay cay khó chịu biến mất dần mới dậy.
Nguyễn Tinh Trầm suy nghĩ cả đêm mà cho kết quả nào. Hoặc là, cô dám suy nghĩ quá cặn kẽ. Tuy Cố Húc đùa, nghiêm túc theo đuổi cô, thật sự ở bên … nhưng cô dám tin. Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ .
Tỉnh mộng , chẳng còn gì nữa.
Thôi thì quan tâm đây là mơ thật nữa.
Giờ Cố Húc còn đang ở bên ngoài kìa. Tối qua, lúc ở viện phúc lợi ăn mấy, chắc hẳn giờ đói bụng lắm. Vì thế, Nguyễn Tinh Trầm buộc tóc lên, vỗ vỗ mặt, dậy, tính tạm dẹp chuyện đó sang một bên, giải quyết vấn đề ăn uống của Cố Húc .
Nghĩ thế nào, cô đúng như thế.
Tìm bừa một cái dây buộc tóc để buộc gọn mái tóc cô xỏ chân dép lông, cẩn thận mở cửa ngoài, rón rén, nhẹ tay nhẹ chân vì sợ đánh thức Cố Húc.
cô mở cửa, Cố Húc ở chỗ sofa ngoảnh đầu sang .
Cố Húc mặc bộ quần áo ở nhà, áo lông cừu cao cổ phối với quần dáng suông thoải mái. Bộ đồ mặc ở nhà bình thường thôi mà ngắm như hàng thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng nào đó . Anh đang cầm quyển sách, tựa sofa.
Thế nhưng, ánh mắt dừng sách mà qua chỗ Nguyễn Tinh Trầm.
Thấy ánh mắt kinh ngạc xen lẫn chút khiếp sợ của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc nhẹ, thả sách lên bàn , lên : “Dậy ?”
“Anh mua đồ ăn sáng . Hôm nay bên ngoài đồ mấy nên mua ít sữa đậu nành với bánh bao. Em rửa mặt , hâm nóng…” Dứt câu, thấy cô vẫn ngây ngẩn tại chỗ nhúc nhích, Cố Húc , tới mặt cô, tay chống đầu gối, khom quan sát: “Em thế?”
“Đơ đó gì? Em tỉnh hả?”
Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng “a” một tiếng. là cô tỉnh ngủ hẳn thật. Sau đó, cô quan sát Cố Húc đang mặt … Sao dậy sớm thế? Không chỉ tỉnh mà còn mua cả đồ ăn sáng ? Trước , lúc cô ngủ nhà cũng thế . Lần nào cũng dậy muộn, tỉnh thì thấy chuẩn đầy đủ thứ.