Cố Húc hành động  dứt khoát và kịch liệt. Ba  trong phòng còn  kịp phản ứng,   cầm áo khoác với di động   ngoài.
“Này, Cố Húc,  định   thế?”
Trang Chu  theo bóng    ngoài, xoa xoa bả vai  va mạnh, hỏi.
 giờ trong lòng Cố Húc ngập tràn bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm,  thèm để tâm đến giọng   lưng? Anh thuận miệng để  một câu: “  việc,   đây.” Rồi mở cửa   ngoài luôn.
Chưa đầy một giây , trong phòng bao  chẳng còn bóng Cố Húc.
“Cái  …”
Trang Chu lẩm bẩm: “Không  mới   bảo rảnh ?”
“Lão Quý…” Hắn bưng ly rượu đến chỗ Quý Siêu, hỏi: “Cậu thử đoán xem lão Cố định  gì tối nay. Không  xảy  chuyện thật chứ?”
Quý Siêu  dựa lưng  ghế sofa, mặc   chiếc áo sơ mi đen cao cấp, hai, ba cúc áo phía    phanh , cổ áo mở rộng, lộ  phần xương quai xanh  đẽ. Nghe ,    lướt qua nơi Cố Húc mới rời , đẩy gọng kính mạ vàng, che giấu đôi mắt hoa đào phía : “Đã nhiều năm ,  thấy lão Cố sốt ruột vì chuyện gì ?”
Dứt câu,   mỉm , đưa ly rượu trong tay lên uống một ngụm, thấy Trang Chu cứ thừ  , : “Được , đừng nghĩ nữa…”
“Lão Cố của chúng  là cây vạn tuế nghìn năm…”
Quý Siêu cong môi, đôi mắt hoa đào ẩn  cắp kính bỗng trở nên cực kỳ hấp dẫn vì  ánh sáng từ chùm đèn thủy tinh chiếu xuống: “Nói  chừng   sẽ  hoa đấy.”
…
Xuống tầng, Cố Húc  hứng gió lạnh một lúc,  suy nghĩ trở nên thông suốt hơn.
Bên ngoài trời  lạnh mà  vẫn cầm áo khoác trong tay, áo sơ mi trong thì mở hai nút  gần cổ áo. Vì thế, gió  thể lùa qua áo sơ mi mà chui  bên trong. Lạnh quá!     mặc thêm áo. Tim  vẫn đang đập nhanh một cách bất bình thường, chỉ  gió lạnh ập tới mới khiến suy nghĩ của  mạch lạc hơn đôi chút.
Cố Húc cúi đầu  màn hình điện thoại vốn đen ngòm  sáng lên, giao diện vẫn dừng ở khung chat.
Anh  trả lời.
Anh  thể đoán  cô gái nhỏ   chuyện gì với  nhưng   đáp án của cô là   .
Người  từng  sợ như Cố Húc giờ phút    sợ câu trả lời . Có lẽ do  do dự quá lâu nên khung chat nhảy  thêm tin nhắn nữa: “Cố Húc,  đang bận hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-128-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cái tin  chất chứa chần chừ còn hơn cái .
Cố Húc  thể mường tượng   dáng vẻ của cô gái nhỏ lúc gửi tin nhắn. Hẳn cô  cau mày, chần chừ  gửi thêm tin nhắn cho . Vì , khi  dòng chữ “Đối phương đang nhập…” hiện lên,  chớp mắt, chuyển màn hình về trang chủ, gọi điện qua.
“Tút…”
Xe đỗ ở cách đó  xa,   dựa  cột, ngẩng đầu  ánh đèn ban đêm.
Mê Truyện Dịch
Tay  siết chặt di động, khuôn mặt thanh cao trở nên căng thẳng. Cố Húc mím chặt môi. Đến khi đầu bên  vang lên giọng  dịu dàng gọi: “Cố Húc…”,  khẩn trương lẫn bất an của  như tan biến. Chỉ  nhịp tim thình thịch với biên độ nhanh . Có thể do  nghĩ thông suốt cho nên  thấy phản ứng ban nãy của   buồn .
Anh nghĩ gì ? Lo lắng gì chứ?
Lo lắng  từ chối ?
Mà nhỡ   từ chối thật thì ? Anh sẽ lùi bước chắc?
Lần đầu tiên thích một , thích  đó nhiều đến mức   từ chối cũng quyết  lùi bước. Một khi  ,  còn lo lắng gì chứ?
“Cố Húc,  đang ở ?”
Đầu bên  điện thoại  vang lên giọng  như nũng nịu của Nguyễn Tinh Trầm, chọc cho lỗ tai ngứa ngáy. Cố Húc thôi suy nghĩ lung tung, mỉm , dịu dàng : “Anh đây.”
Nói xong,   loáng thoáng   tiếng xe cộ di chuyển nên cau mày, thấp giọng hỏi: “Giờ em đang ở ?”
“Em đang ở ngoài…” Nguyễn Tinh Trầm phân vân mấy giây mới  tiếp: “Em  chuyện  gặp  để . Anh rảnh ?”
Nếu  xác nhận  ý , giọng Cố Húc cũng bình tĩnh hơn. Anh thu hồi tầm mắt, tiến về phía xe ,    : “Có, em gửi định vị cho  . Anh  tìm em.”
“Không cần .”
“Em đang  đường đến nhà . Anh về thẳng nhà là .”
Cố Húc khá bất ngờ khi  cô  thế. Anh  nghĩ cô gái nhỏ sẽ lái xe tới tìm . Vì , sự dịu dàng trong mắt  càng đậm hơn. Anh mở cửa xe, ném áo khoác vắt  tay sang ghế phó lái  : “Được, giờ  về.  chắc sẽ đến nơi muộn hơn em một chút.”
“Lúc em đến thì báo tên  để  trong nhé, xong thì   xe chờ.” Nói xong,  dặn dò thêm: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng để  lạnh.”
Cố Húc lo cô cứ    lái sẽ xảy  chuyện nên  vài câu đơn giản  cúp điện thoại. Sau đó,  bảo Ngô Nguyệt liên lạc với bảo vệ tiểu khu. Xong xuôi  việc,  thắt đai an , đánh hai vòng tay lái   ngoài.