**
Hội sở cách biệt thự một đoạn khá xa.
Dù Cố Húc lái nhanh tới  thì về đến nhà cũng là chuyện của nửa tiếng . Lúc , trời  tối hẳn. Anh tắt máy xuống xe thì thấy một con xe BMW mini màu trắng dừng ngay phía . Sợ cô chờ lâu,  vội cầm theo áo khoác để  sang chỗ xe .  đúng lúc cửa xe đóng  thì trong sân vang lên tiếng gọi: “Cố Húc.”
Giọng   nhẹ nhàng, đáng yêu, âm cuối câu dường như  run lên,  vẻ do  chờ trong gió lạnh quá lâu nên âm thanh  đông lạnh tới run rẩy.
Cố Húc dừng bước,  đầu   trong sân nhà . Chỗ bậc cầu thang  bóng hình một .
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng  chờ ở bậc cầu thang thứ ba. Ánh đèn bật ban đêm hắt lên  cô, soi sáng khuôn mặt nhỏ  gió thổi lạnh tới trắng bệch. Tay cô ôm một cái hộp gì đó. Thấy   qua, gương mặt tái nhợt  nở nụ  tươi rói.
Bỗng dưng, tim   bóp nghẹt.
Thậm chí  chờ Cố Húc phản ứng , chân   tự động bước về phía cô.
Đến  mặt, Cố Húc bắt lấy cánh tay  đang , thấp giọng : “Không   bảo em chờ trong xe ?” Vừa    đưa tay cảm nhận thử nhiệt độ  mặt cô. Lạnh như băng, chẳng  chút  ấm nào. Sắc mặt  càng lúc càng khó coi, mày nhíu chặt.
“Em chờ ở bên ngoài bao lâu ?”
Hỏi xong,  chờ Nguyễn Tinh Trầm trả lời   ôm cả  cô  trong lòng  kéo cô  nhà.
…
Dáng vẻ Cố Húc khiến Nguyễn Tinh Trầm  dám lên tiếng.
Cô  ít khi thấy Cố Húc như .
Để mặc  đàn ông kéo cô  phòng, mở đèn, bật lò sưởi… Ở bên ngoài đợi khá lâu nên cô  thấy lạnh lắm, chắc do c.h.ế.t lặng .
Giờ bỗng  đón một luồng gió ấm áp, cô hắt xì mạnh một cái.
Vừa hắt xì xong, Nguyễn Tinh Trầm để ý sắc mặt  đàn ông bên cạnh trông càng khó coi hơn. Sợ  tức giận, cô vội vàng che miệng lẫn mũi , chỉ để lộ đôi mắt  .
Cặp mắt long lanh nước của cô chớp chớp liên hồi, mặc ai   cũng  dập tắt lửa giận.
Tuy trong lòng Cố Húc vẫn trách mắng cô gái nhỏ vì cô   lời , đợi bên ngoài đón gió lạnh, vẫn  “cẩn thận dạy dỗ”  ai đó nhưng biểu cảm của cô khiến lòng  mềm nhũn. Anh  dạy dỗ cô ngay tại chỗ mà cúi  lấy dép cho cô đổi, treo áo  đang cầm trong tay lên giá treo đồ, : “Em  sofa   ,   lấy cho em cốc nước.”
Dứt câu,  xoay    phòng bếp.
Nguyễn Tinh Trầm thấy   xa  mới dám buông tay.
Phòng bếp cách đây  xa. Cô  theo đến tận khi Cố Húc  bếp mới thu hồi tầm mắt. Sau đó, cô cúi đầu ngắm đôi dép  . Vẫn là đôi dép lông dê cô từng , nãy còn  đặt cạnh dép của Cố Húc.
Không hiểu , lòng cô  chút vui vẻ. Nhìn qua hộp trong tay, phần lớn vui vẻ  hóa thành khẩn trương… Liệu Cố Húc  thích món quà  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-129-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Chắc… sẽ thích nhỉ.
“Meo…” Không  Bình An   qua đây lúc nào, đang vây quanh lấy cô ngửi. Ngửi một lúc nó ngừng   mặt cô, ngẩng đầu .
Thấy cô  .
Nó dùng “cục thịt nhỏ” mềm mại của  quặp lấy chiếc dép lông dê của cô, kêu meo meo  ngừng.
Nguyễn Tinh Trầm khom lưng ôm nó  lòng,  xoa bụng nhỏ  : “Tiểu Bình An, em  nhớ chị…”
Hai chữ “chị gái”   xong, cô bỗng nhiên nhớ tới lời Cố Húc từng .
Mặt đỏ lựng.
Cái tay đang xoa bụng nhỏ cũng khựng .
Cố Húc cầm cốc nước   thấy cô  nguyên tại chỗ ôm Bình An, cúi đầu   nghĩ gì, : “Còn   đây?”
Anh vẫn tức nên  giọng  cục cằn.
Trời lạnh thế mà cô   sợ rét. Nếu  về muộn thêm chút nữa, chẳng  cô sẽ  đó bao lâu.
Nghĩ , mày kiếm nhíu .
Thật , Nguyễn Tinh Trầm  ít khi thấy Cố Húc  chuyện bằng giọng điệu cục cằn. Bình thường,  khá lạnh lùng với  khác, còn với cô  đặc biệt bao dung.
 cô  hề sợ hãi, thậm chí còn thấy lòng mềm mại.
Bởi cô  vì  Cố Húc tức giận. Thật , cô chờ bên ngoài  lâu lắm, chừng năm sáu phút thôi.
Lúc đầu, cô cũng định  trong xe chờ nhưng tim đập thình thịch quá mãnh liệt nên  mượn chút gió lạnh để bình phục cảm xúc. Vì , cô xuống xe.
Chỉ là cô  ngờ…
Cố Húc sẽ tức giận như thế.
Cô ôm Bình An đến sofa,  đối mặt với Cố Húc,   chuyện ngay mà cầm lấy cốc nước, nhẹ nhàng  tiếng: “Cảm ơn.” Xong, cô bắt đầu uống nước.
Nước ấm  đủ.
Cô  bên ngoài hứng gió lạnh một lúc, miệng lưỡi khô đắng, uống gần nửa cốc nước mới thấy môi mềm mại hơn.
Bình An đang  trong lòng cô chẳng  nhảy sang đùi Cố Húc từ khi nào, quà cô đặt cạnh chân. Nguyễn Tinh Trầm siết chặt cái cốc, cảm xúc khẩn trương vốn tan biến  về.