Thành phố A là thủ đô nên mặc kệ là thời điểm nào cũng đông đúc xe cộ  đường.
Từ lúc Cố Húc lái chiếc BMW mini   ngoài đường, nó   bao quanh bởi lượng phương tiện giao thông nườm nượp. Bên ngoài là tiếng xe cộ di chuyển  dứt, trong xe thì radio đang vang lên những bài ca xưa cũ của Trương Quốc Vinh. Cố Húc  thẳng phía  nhưng thỉnh thoại  đảo mắt  sang bên cạnh, thấy cô gái nhỏ  ngượng ngùng.
Lúc tỏ tình thì rõ to gan, dọa  sợ luôn.
Giờ phục hồi tinh thần    hổ.
Anh  vạch trần cô mà mỉm , tùy tiện tìm một câu bắt chuyện: “Em  đổi kênh radio khác ?”
“Gì cơ?”
Nguyễn Tinh Trầm   rõ   gì nên     lặp  câu hỏi một  nữa. Lần , cô ngượng ngùng cúi đầu: “Không cần, em  thích bài hát .”
Cô thật sự  thích các ca khúc của Trương Quốc Vinh.
Vừa , giờ đài đang phát ca khúc mà cô thích nhất mang tên “Ánh trăng  hộ lòng ”. Tiếng hát khàn khàn  thâm tình truyền tới qua các dòng điện lưu, len  lỗ tai nhưng vẫn   tâm trạng cô bình tĩnh như mấy  .
Cô  dám  Cố Húc quá nhiều.
Chắc hẳn do đột ngột   đổi  phận nên cô   định cảm xúc . Nãy  Tiểu Bình An còn đỡ, nay trong xe  mỗi hai  họ, cái cảm giác kỳ quái  tiếp tục dâng lên.
Ngoài cảm giác kỳ quái, cô còn  chút  dám tin  sự thật.
Cô với Cố Húc ở bên  .
Người cô thương thầm mười một năm, giờ  thành bạn trai cô. Bọn họ…  mà  thể ở bên  thật.
Khuôn mặt nhỏ đỏ tưng bừng.
Trái tim cũng đập thình thịch loạn nhịp.
Thừa dịp Cố Húc mải lái xe, Nguyễn Tinh Trầm nghiêng đầu trộm ngắm. Trong xe  bật đèn nên đành nương theo ánh sáng yếu ớt bên ngoài, phác họa hình dáng Cố Húc. , chỉ  thôi  đủ.
Nếu sáng thêm chút nữa, cô sẽ  hổ.
Tấm lưng gầy yếu dựa  ghế,  sang ngắm Cố Húc  chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-133-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Điều hòa trong xe mở nhiệt độ khá cao nên Cố Húc chỉ mặc áo sơ mi trắng, cởi bỏ hai, ba nút  cổ, nới rộng  lộ phần xương quai xanh  đẽ. Lên  một chút là đường cổ rõ nét cùng yết hầu  nhô. Tuy   rõ lắm nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn mơ hồ thấy  bên  cổ   nốt ruồi đen.
Vừa cấm dục  gợi cảm.
Tiếng ca của Trương Quốc Vinh vang khắp xe.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm ngắm Cố Húc đến thẫn thờ.
Đột nhiên, Cố Húc thở dài. Vừa lúc gặp đèn đỏ,  ngừng xe  vạch kẻ trắng, tùy ý gác tay lên vô lăng, nghiêng mặt sang hướng Nguyễn Tinh Trầm trông hết sức bất đắc dĩ, nâng cao giọng điệu, chọc ghẹo: “Bé cưng, em thích  đến thế ? Ngắm  chớp mắt mà  sợ xảy  chuyện gì ?”
Ngay lúc Nguyễn Tinh Trầm  đầu sang,   chú ý.
Vốn  cũng  để tâm lắm nhưng cô   quá chăm chú, trong mắt như gom đầy  trời lộng lẫy, hàm chứa sự chiếm hữu và ỷ .
Sao     phản ứng ?
Ban nãy,    dừng xe  một góc nào đó, kéo   ôm hôn  mật  tiện thể dạy dỗ cô một chút.
Đừng   như  lúc đang lái xe. Không sợ gặp tai nạn hả?
“Em…”
Nguyễn Tinh Trầm  ngờ   phát hiện. Khuôn mặt vốn chỉ hây hây đỏ giờ  thể đỏ bừng, sức nóng lan tỏa tới tận vành tai. Cô vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, hai tay đan chặt   đặt  đầu gối, cặp lông mi  dài  cong  buồn chớp, đôi mắt đào hoa trong bóng đêm càng thêm long lanh trong veo.
Cô mím môi đỏ, dịu dàng : “Em  cố ý  lén  .”
Giọng  mềm mại nũng nịu của  trong lòng chọc cho tim Cố Húc mềm nhũn, ngứa ngáy. Liếc xem thử thời gian chờ đèn đỏ còn ,  đơn giản với tay qua xoa đầu Nguyễn Tinh Trầm. Tay  chạm  mái tóc suôn mượt,   cảm nhận  sống lưng cô cứng đờ, cả   tự chủ  mà cứng ngắc.
Sợ cô căng thẳng, Cố Húc chỉ xoa một cái  thu tay ngay, gác  vô lăng, cụp mắt  cô: “Không trách em . Đợi một lúc nữa, em  ngắm bao lâu cũng . Chẳng qua  sợ  sẽ  trật tay lái thôi.”
Chỗ  xe qua  như mắc cửi, nếu   vững tay lái thì chẳng   chạy tận  : “Anh  lý trí chút nào . Đã thế  yêu  bên cạnh còn   chớp mắt,    thể coi như   gì xảy  .”
Giọng điệu   bất lực, xen lẫn là chút ý  tự giễu.
Cố Húc  ngờ sẽ  một ngày, sự tự chủ và lý trí  luôn tự hào  mất tác dụng  mặt cô. Nếu để nhóm Trang Chu , chắc chắn sẽ  nhạo. Anh nhéo nhéo phần giữa hai hàng lông mày, : “Thế nên, em ngoan ngoãn chút , đừng  phiền   lúc . Đợi bao giờ xuống xe,  cho em ngắm đủ thì thôi.”