“Em là bạn gái của . Anh tôn trọng ý kiến của em.”
“…” Nói đến đây,  tiến sát , dùng ngữ điệu “hung dữ” tiếp tục : “Anh  thể đồng ý với em  mắt  công khai, ngoài mặt tiếp tục duy trì mối quan hệ giống như   nhưng em mà lén tránh , trốn  thì em cứ đợi xem  xử lý em thế nào .”
“Có nhớ    từng  gì với em ?”
Cố Húc từng   nhiều, Nguyễn Tinh Trầm  nhớ   đang  nhắc tới câu nào. Cô chớp mắt  , nhỏ nhẹ hỏi: “Nói gì ạ?”
“Anh  ,    tính, còn hung dữ nữa.” Cố Húc    đùa nghịch mái tóc cô, trong xe  còn âm thanh nào ngoài tiếng  thả chậm theo từng câu chữ: “Em đoán xem,  sẽ  gì nếu em dám trốn ?”
Tay  như mang theo điện …
Nguyễn Tinh Trầm cảm nhận  sự tê dại lan  . Nếu   phần eo   đỡ, chắc chắn cô  mềm nhũn cả . Dù  mềm oặt  thì cô cũng    yên,  thở  phần gấp gáp, cố gắng biện giải cho : “Không,  .”
Nghe , Cố Húc  ngay cô   gì nhưng cố tình hỏi: “Không gì?”
“Không, em  trốn  .”
Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt,  hết lời cần .
Cô cũng thích  mà. Trốn tránh   ? Hơn nữa, bảo Cố Húc đồng ý điều kiện     ấm ức lắm ,  cô nỡ để  chịu thêm ấm ức.
Cô nhéo nhẹ ngón tay , đánh bạo ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa hai   gần nên chỉ cần ngẩng đầu, sẽ đụng ngay bờ môi mỏng gần trong gang tấc cùng cặp lông mi dài. Lòng thẹn thùng nhưng  trốn tránh. Cô cứ thế  , mềm mại : “Cố Húc, cảm ơn  nhé!”
Nhìn dáng vẻ của cô, ngọn lửa giận dữ bừng lên trong Cố Húc bỗng biến mất  còn tăm .
Anh xoa đầu cô: “Được, em xuống xe .”
“Vâng.”
Nguyễn Tinh Trầm nhẹ giọng đáp, chờ Cố Húc buông tay , xuống xe  sang mở cửa cho  thì hỏi: “Anh định về thế nào?” Gọi lái xe bên ngoài tới đón, cô  yên tâm.
Mê Truyện Dịch
Cố Húc  cô lo lắng điều gì, mỉm  xoa đầu,  cô đội mũ lên, kéo khóa áo xong xuôi mới : “Anh gọi ông Trương tới đón, chắc là sắp đến .”
Dứt câu,   : “Anh đưa em lên nhà nhé?”
Trùng hợp ,    xong thì cách đó  xa  một chiếc xe quen thuộc đến gần. Biết là ông Trương đến đón Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm yên tâm hơn nhiều, lắc đầu, dịu dàng : “Không cần,  mau về .”
Muộn lắm , cô  Cố Húc về sớm để nghỉ ngơi.
Biết hôm nay trong nhà cô gái nhỏ còn  khác, Cố Húc cũng  đòi lên nhà cùng cho bằng  nữa mà giao chìa khóa trong tay cho cô, : “Anh  em lên nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-137-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nguyễn Tinh Trầm há miệng,  bảo  nhanh lên xe  nhưng nghĩ tới tính tình Cố Húc   cố nữa: “Vậy em lên nhà đây.” Nói xong, sợ    gió lạnh quá lâu nên cô chỉ  nhanh nhanh lên nhà.
Vậy thì Cố Húc  thể về nhà sớm hơn một chút.
Đi   mấy bước, âm thanh phía  liền vang lên: “Cô gái nhỏ,   em quên gì  ?”
Gì thế?
Nguyễn Tinh Trầm dừng bước,  đầu  thì thấy Cố Húc đang bước nhanh về phía cô. Anh   nhanh, áo choàng màu kaki  gió thổi ngược góc áo  , để lộ áo sơ mi trắng  bên trong.
“Em quên gì?”
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, hỏi. Cái gì cần mang theo cô lấy hết  mà.
Cố Húc dừng   mặt cô với  cách chỉ với tay là  thể ôm choàng lấy , cúi đầu. Dưới ánh trăng, sắc mặt   còn vẻ phóng khoáng mà   đó biểu cảm  tủi : “Em  hôn  mà.”
Cái, cái gì?
Nguyễn Tinh Trầm cứ tưởng   nhầm, hai mắt mở lớn, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch từng nhịp nhanh dần như đang ca hát.
Cô  thấy vẻ mặt  của Cố Húc bao giờ.
Vô cùng đáng thương, thoạt  trông  tội nghiệp. Cô đau lòng, đón lấy ánh mắt , nhón chân lên hôn nhẹ một cái  má.
Vầng trăng cong cong lơ lửng  bầu trời.
Gió thổi tới từ hai phía mang theo cảm giác lành lạnh. , Nguyễn Tinh Trầm  thấy lạnh, tim như  rót mật, lâng lâng say mê. Một giọt thôi cũng đủ  cô vui vẻ híp mắt .
Nhìn  cặp mặt sáng bừng của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm  nén nổi cảm giác thẹn thùng trong lòng, lui về, cúi đầu  với : “Em  đây.”
“Khoan !”
Cố Húc lấy  tinh thần, thu hồi suy nghĩ, tóm lấy cánh tay cô, tay  thì   vuốt những sợi tóc  gió thổi tán loạn  nếp,  đó ngắm khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Chẳng  vì ,   thấy cực kỳ thỏa mãn.
Nụ hôn thuần khiết chẳng vương chút ham ,  khi giờ bọn trẻ ở trường học cũng chẳng đơn thuần bằng. ,   thấy  hài lòng. Thỏa mãn đến độ cả  như đang lâng lâng giữa tầng .
Cả  tràn đầy năng lượng.