Wechat nhảy thêm mấy thông báo nữa.
Anh mặc kệ.
Thế nhưng, tắt điện thoại, vẫn để hiện màn hình chờ.
Ảnh nền màn hình chờ là Nguyễn Tinh Trầm.
Lần tuyết rơi, cô ngoài vườn nặn tuyết, kìm mà chụp một bức, đó đặt luôn màn hình chờ. Cô gái trong màn hình đội mũ, đeo khăn quàng cổ, xổm xuống mặt tuyết, xung quanh tuyết trắng xóa. Mình cô ở đó, để lộ lúm đồng tiền tươi như hoa, như đang đắm chìm trong sự ấm áp của mùa xuân.
Trong ảnh, Nguyễn Tinh Trầm lộ má lúm đồng tiền tươi như hoa, ngắm xong Cố Húc cảm thấy cơn tức dồn nén nơi lồng n.g.ự.c bay biến ít.
Cầm di động chằm chằm màn hình chờ hồi lâu.
Sau đó, “hung dữ” : “Để xem về dạy dỗ em như thế nào.”
Bây giờ, nên giày vò cô.
**
Hôm .
Trong xe.
Lâm Hạ đưa đồ ăn sáng cho Nguyễn Tinh Trầm tay chuyển qua túi nữa, : “Đây là đặc sản mà em chuẩn cho chị đó. Bà bảo cảm ơn chị vì chăm sóc em. Một chút quà vặt quê nhà thôi mà. Vốn dĩ em định tối qua mang sang cho chị luôn nhưng em xuống máy bay muộn quá.”
“Sợ quấy rầy chị nên hôm nay mới đem tới.”
Mấy năm , cô nàng còn thấy cô nàng theo chị Tinh sẽ chẳng tiền đồ gì, lương ba cọc ba đồng, còn mệt nữa.
giờ…
Mê Truyện Dịch
Chị Tinh nổi lên địa vị của Lâm Hạ cũng nâng lên theo, ngay cả tiền lương cũng tăng gấp mấy . Ở cái ngành trợ lý , tiền lương của cô nàng giờ ở một đẳng cấp khác với . Quan trọng nhất là chị Tinh chỉ ít gây rắc rối mà còn cực dễ chuyện.
Lấy ví dụ bằng kỳ nghỉ của cô nàng .
Mấy trợ lý khác thể rút hai, ba ngày về nhà ăn Tết là lắm , đằng chị Tinh cho cô nàng nghỉ trọn mười ngày.
Chưa đến cha và họ hàng thích, kể đến mấy bạn thôi, trong đó cả vài trợ lý trong giới giải trí cũng hâm mộ Lâm Hạ, thò chân ăn máng khác, sang bên chị Tinh.
“Không chị bảo với em ? Đồ nặng quá đừng mang tới đây.”
Nguyễn Tinh Trầm bất đắc dĩ nhận lấy túi, vẻ mặt vui vẻ cô nàng, hỏi: “Năm nay đón Tết thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-141-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Cũng vui ạ. mà cha em lải nhải nhiều quá! Mấy ngày đầu còn , ngày nào cũng một mâm đầy ắp đồ ăn. Còn vài ngày thì ngó lơ em, hỏi em bao giờ thì về việc…” Nhớ đến tình cảnh khi ở nhà, Lâm Hạ nhịn bĩu môi, tính tâm sự tiếp thì liếc mắt thấy khuôn mặt mỉm của Tinh Trầm, dừng ngay, sửa thành câu hỏi: “Chị Tinh, chị đón Tết vui ạ?”
Nguyễn Tinh Trầm Lâm Hạ đang né điều gì.
Tuy cô luôn miệng bảo cả nhưng mấy bạn bên cạnh cô cứ sợ cô nhớ đến việc đó, dám nhắc quá nhiều đến chuyện gia đình.
Thật , cô vấn đề gì.
Sự việc trôi qua từ lâu. Đôi khi nhớ tới, khó tránh khỏi thấy khó chịu nhưng mới nhắc một câu chịu nổi.
Nguyễn Tinh Trầm bật , cắm ống hút hộp sữa tươi còn ấm, uống một ngụm mới cong mắt, : “Chị , vui lắm.”
Chuyện liên quan đến Cố Húc, cô tính kể Lâm Hạ .
Có điều,…
Nhớ khi ngủ, cô thấy bài đăng của Cố Húc vòng bạn bè, lập tức ngượng chín mặt. Tuy Cố Húc thẳng tên, ảnh đăng kèm cũng chỉ là một bức ảnh bình thường nhưng lúc thấy, trái tim cô vẫn đập rộn ràng.
Thật dẫn mặt công chúng, chỉ , với : “Cô là món quà nhất nhất nhận .”
Khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm càng lúc càng đỏ, đến đôi mắt hoa đào cũng long lanh hơn.
Lâm Hạ đang cho cô lịch trình công việc kế tiếp mà Maggie mới gửi sáng nay nhưng mãi thấy ai đáp, nhẹ giọng gọi thử: “Chị Tinh ơi?” Chờ cô ngẩng đầu, phát hiện mặt cô đỏ ửng, sửng sốt hỏi: “Chị Tinh, chị thế? Sao mặt chị đỏ ?”
“Hả?”
Nguyễn Tinh Trầm ngạc nhiên, dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt. Quả thật nóng bỏng chịu nổi.
“Không , chắc do nhiệt độ điều hòa trong xe cao.” Cô thuận miệng đáp lời, laptop trong tay Lâm Hạ, thu hồi suy nghĩ, uống ngụm sữa tươi, lấy tâm trạng : “Em tiếp .”
Nóng hả?
Lâm Hạ nơi tản nhiệt, chắc do thấy nóng thật nên bảo Cao chỉnh nhiệt độ lên xuống thấp một chút, đó mới cầm laptop tiếp: “Về phía đạo diễn Hạ, chỉ còn hai cảnh bên nữa là kết thúc .”
“Show truyền hình cũng chốt tham gia, mấy ngày nữa sẽ công bố chính thức. Chờ công bố xong, chị ghi hình luôn.”
“Còn cả mấy lời mời đóng quảng cáo nữa.”
…
Trong công việc, Nguyễn Tinh Trầm tín nhiệm cái và năng lực của Maggie, cho nên lúc Lâm Hạ thông báo lịch trình, cô phản ứng mấy, nhưng…