Cố Húc thả lỏng. Tuy   đồng ý với cô,  công khai với bên ngoài nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi. Anh  kiên nhẫn, nhưng  thể cứ “ danh  phận” .
Mấy lời nhóm  Trang Chu  hôm qua còn “bay” đầy  mặt .
Cố Húc cắn răng, siết nhẹ cốc café.
Có điều, thứ cảm xúc   tồn tại  bao lâu. Anh chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nuốt ngụm café đắng ngắt trong miệng xuống. Sau đó,  rời cốc café đặt bên miệng , cụp mắt  Nguyễn Tinh Trầm,  như giờ  mới chú ý đến cái  của cô,  khẽ: “Sao   như thế? Trên mặt   hoa ?”
Lúc , ánh mắt  chỉ tập trung   Nguyễn Tinh Trầm.
Ánh sáng trong phòng  . Cô gái   mặt   làn da trắng trẻo, hàng lông mi  dài  cong, xuống  chút là đôi mắt   đầy nghi hoặc. Trông cô như búp bê phiên bản  thật . Mềm    đáng yêu… Rất  xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô.
  sang Hạ Hồng Phi  phía , lòng Cố Húc buông tiếng thở dài. Quên ! Da mặt cô mỏng, uống  ngụm café của cô thôi  ngẩn ngơ thế , giờ đưa tay,   sẽ đỏ thành cái gì nữa.
Hơn nữa,  một  việc   từ từ.
Nóng vội  khi sẽ  phản tác dụng.
Cho nên, Cố Húc chỉ tiếc nuối trong lòng một chút,  thản nhiên quan sát Nguyễn Tinh Trầm. Giả vờ như   chuyện gì xảy .
Tuy mặt    biểu cảm gì khác lạ nhưng tay đặt ở  bàn   nhịn   cử động, dùng ngón trỏ xoa nhẹ ngón cái, giống đang tự nén xúc động của .
Giọng  trầm thấp  hấp dẫn cứ vờn quanh bên tai.
Cuối cùng, Nguyễn Tinh Trầm cũng  hồn, nhẹ chớp mắt  Cố Húc, cảm giác  gì đó  đúng lắm nhưng  thốt thành lời … Chắc do cả biểu cảm lẫn động tác của  đều hết sức tự nhiên, tự nhiên đến độ giống một chuyện vô cùng bình thường. Hơn hết,   ung dung, chẳng hề tạo sự mờ ám.
Đơn giản là khát hả? Hẳn  .
Tiếp nữa, Cố Húc  đồng ý với cô thì chắc chắn tuân thủ lời hứa. Đến đây, Nguyễn Tinh Trầm  miên man suy nghĩ nữa, lắc đầu, : “Không,   gì ạ.”
Vừa dứt câu, cô  thấy tiếng Hạ Hồng Phi vang lên phía : “Hai  đang  cái gì thế?”
Nghe tiếng, Nguyễn Tinh Trầm bừng tỉnh, nhận  trong phòng  chỉ   cô và Cố Húc. Đạo diễn Hạ còn ở đây… Vì , mặt cô đỏ bừng, tay cầm kịch bản siết chặt hơn, ngượng ngịu cúi đầu, lắp bắp : “,    ngoài chuẩn  .”
Nói xong,  đợi hai   kịp phản ứng, cô ôm kịch bản chạy thẳng  ngoài.
Cố Húc  cản mà chỉ dặn dò một câu: “Cẩn thận chút!”  dựa bàn  theo bóng  chạy . Chờ đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt,  mới    xuống đối diện Hạ Hồng Phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-143-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Anh   dạng chân, trông  lười biếng  nhàn nhã. Vốn định lấy café qua uống thêm ngụm nữa nhưng tới nhớ cái vị đắng ngắt của nó,  cau mày thả về chỗ cũ.
Xem , tối qua cô ngủ  ngon giấc . Bằng , cô chẳng uống loại café đắng .
Anh nhớ  rõ, cô  thích uống café.
Bình thường ở phim trường, Nguyễn Tinh Trầm  uống  thì cũng uống  sữa.
Thật , tối qua  cũng  ngủ . Kích động quá mức nên  tài nào ngủ nổi. Anh lên tầng ba,  phòng tập thể thao một tiếng mà    bớt hưng phấn. Vậy nên,  thức luôn.
Đại khái do ước nguyện   thỏa mãn, dù cả đêm  ngủ cũng chẳng , tinh thần  .
Nghĩ , Cố Húc  nhẹ.
Một tay  gác  tay vịn, tay  thì để  bàn. Tạo hóa thật sự quá thiên vị . Tùy tiện chọn một dáng  thôi mà cả góc nghiêng lẫn chính diện đều  hảo,  thể chê  .
Mê Truyện Dịch
Lúc  mà  camera chĩa  , nhiếp ảnh gia  là tay mơ  chăng nữa cũng chụp  tấm  bìa tạp chí.
Chính là cái loại  đưa lên tiêu thụ  sold out .
Hạ Hồng Phi cau mày, liếc mắt   phía ngoài, ở đó chẳng còn bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm. Sau đó, ông  sang  Cố Húc… Không  vì , ông  nhớ đến tấm ảnh hôm qua  đăng  vòng bạn bè.
Quan hệ giữa ông và Cố Húc  bình thường, vẫn  liên lạc với .
Sáng nay lướt vòng bạn bè thấy bài đăng, ông  ngẫm nghĩ nhiều.
Bây giờ,  thể  suy nghĩ sâu xa.
“Hai  yêu  ?” Hạ Hồng Phi hỏi.
Nghe , Cố Húc “ừm” một tiếng,  hề  ý  giấu diếm. Thật ,    thì Hạ Hồng Phi cũng đoán . Chỉ mỗi cô cho rằng  giấu là  thể lừa   khác thôi.
Phàm là   tiếp xúc với bọn họ, ai  cách bọn họ ở cùng một chỗ với  mà đoán   chứ? Đó cũng là một trong  nguyên nhân khiến  chịu đồng ý với điều kiện của cô…
Anh  chủ động nhắc tới, nhưng mà…