Lâm Hạ thấy mặt Nguyễn Tinh Trầm càng lúc càng đỏ, lo lắng : “Chị Tinh, chị  thế? Chị ốm hả?”
Vừa dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm  kịp đáp lời, Cố Húc  quan tâm dựa gần hơn, lo lắng bảo: “Sao ? Em  thoải mái ở ?”
Hai  họ vốn    gần, giờ Cố Húc tiến sát hơn  kéo  cách bằng . Lâm Hạ  riêng một bên, Lê Tiếu thì cách hai  một , Cố Húc nghiêng   đằng  chắn hết tầm  của Nguyễn Tinh Trầm, sắc mặt trông như một vị tiền bối đang lo lắng cho hậu bối nhưng cái tay lén lút nắm tay cô ,   kìm  mà dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay cô.
Phát hiện Nguyễn Tinh Trầm run rẩy,  đè thấp giọng hỏi: “Về  còn dám trốn  ?”
Anh quyết  bỏ qua cho hành vi lưỡng lự cùng câu chào phía  lúc trò chuyện với Lê Tiếu… Bản   uất ức nấp trong bóng tối, cô gái nhỏ còn  tránh ?
Lâm Hạ và Lê Tiếu cách họ một , Cố Húc cũng đè giọng xuống nhỏ hết mức  thể nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn lo   trông thấy. Cô  tránh khỏi sự trói buộc của , cơ mà Cố Húc dùng sức khống chế  cô  tài nào tránh nổi. Hàng mi nhẹ rung, luống cuống    mặt. Và  luôn thuận theo ý cô đó   chả phản ứng gì.
Cứ như cô  cho  một đáp án,  quyết  buông.
“Không dám ạ.”
Cô dịu dàng .
Mê Truyện Dịch
“Hả? Anh   rõ.” Cố Húc thấp giọng , dụ dỗ: “Em  gì?”
Cái  …
Xấu hổ với gấp lắm  mà Nguyễn Tinh Trầm vẫn  chiều theo ý , nâng cao giọng hơn chút: “Về  em  trốn  nữa. Anh buông  ,  ?”
Còn thế nữa, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ.
Cố Húc  hài lòng tí nào. Đôi mắt tựa chú nai con của cô gái nhỏ cứ chớp chớp   như sắp  đến nơi. Hết cách,  đành thả lỏng tay. Có điều, lúc buông,  vẫn tranh thủ vuốt tay thêm cái.
Sau đó,  khàn giọng : “Còn dám trốn ,  sẽ hôn em  mặt  .”
Tác giả  lời  : Tinh Tinh của chúng  ngoan lắm,  kháng cự  cún Cố lắm thủ đoạn?
Hành động mập mờ của hai  sẽ sớm  phát hiện  nếu đổi   gần đó sang ai đấy nhanh trí hơn chút.
Tiếc ,   đó  là Lâm Hạ và Lê Tiếu. Một  còn quá nhỏ,   thì ngây thơ quá mức, nãy chỉ đặt tâm trí   Nguyễn Tinh Trầm, lo cô khó chịu ở  đó nên  nghĩ nhiều… Nghe Cố Húc  , Nguyễn Tinh Trầm cũng   cảm giác gì khác thường trừ khuôn mặt đỏ hây hây.
Yên tâm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-145-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Lâm Hạ quan tâm hỏi han: “Chị Tinh, chị   chứ?”
Nguyễn Tinh Trầm lắc đầu, dịu dàng đáp: “Không .”
Sao  thể   vấn đề gì cơ chứ? Cái tay mới  Cố Húc nắm chặt vẫn nóng bỏng, tim cũng  kìm  mà đập loạn, câu  của  lởn vởn bên tai mãi: “Dám trốn,  hôn em…”
Cô  Cố Húc là      nên mới căng thẳng  chết.
 bên cạnh sự khẩn trương , xen lẫn chút vui sướng và ngại ngùng lạ lẫm… Ấy  mà cô  mong chờ.
Sợ ai   thấu , Nguyễn Tinh Trầm nhanh chóng đè nén suy nghĩ đó xuống, chờ tâm trạng khôi phục bình tĩnh mới  với Lê Tiếu: “Tiểu Lê, xin  em nha, chúng  bắt đầu  nào.” Lúc , dòng cảm xúc của cô  điều chỉnh  khá .
Dù là  gương mặt  trong ánh mắt đều chẳng  gì khác thường.
Nguyễn Tinh Trầm luôn luôn  ý nghĩ  là diễn viên,    thành  công việc. Tuy   cô lăn xả trong giới giải trí là vì Cố Húc nhưng thời gian ba năm đủ khiến cô yêu thích cái ngành . Cô thích chức nghiệp , đồng thời cũng  hưởng thụ nó khi  việc.
Giờ cô đang  mặt ở phim trường,   đang chờ diễn thử cùng cô,  thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Đó là những lời cô luôn tự  với bản  suốt ba năm.
…
Đến lúc ba  diễn thử xong, sắc trời cũng sẩm tối.
Phía Hạ Hồng Phi vẫn đang  phần của diễn viên quần chúng.
Trong giới giải trí, chẳng ai   tính Hạ Hồng Phi. Làm bất cứ việc gì cũng  đạt mức  mỹ nhất  thể. Dù chỉ là diễn viên quần chúng thì thước phim vẫn   hảo  tì vết. , vai  qua đường   quá nhiều  diễn, bên  hết mắc   đến bên   vấn đề… Suốt buổi trưa, cả phim trường cứ văng vẳng tiếng quát mắng của Hạ Hồng Phi.
Cảnh  mà áp  lúc mới gia nhập đoàn  phim, đảm bảo cả Lê Tiếu lẫn Nguyễn Tinh Trầm sợ đến tái mặt. Có điều, chung đụng  lâu hoặc do  tiếng mắng mỏ nhiều thành quen  nên giờ họ   cảm giác gì.
Ba  túm tụm  một chỗ trò chuyện.
“Phải …”
Hình như Lê Tiếu nhớ  gì đó,  sang  với Nguyễn Tinh Trầm: “Chị Nguyễn,   chị sắp tham gia một chương trình thực tế ?”