“A tỷ!”
“Tiểu Cửu!”
Sắc mặt Nhiếp chính vương biến đổi, bước chân khựng . Đến khi thấy nữ tử mặc cung trang  mặt sắp ngã xuống,  mới bừng tỉnh khỏi mộng,  nhanh đến ôm   trong ngực.
Mới nãy ung dung bao nhiêu thì giờ  luống cuống bấy nhiêu. Cúi đầu  nàng,  miệng vết thương , tay  run lên,  chạm   sợ  sẽ  nàng thương nặng hơn nên  dám. Thế nên,  chỉ trơ mắt , run run hỏi: “Sao nàng  chạy đến đây?”
“Tại ?”
Trưởng công chúa  trả lời, nắm lấy cánh tay trơ trọi giữa  trung của , ngẩng đầu.
Bầu trời ngoài  mưa càng lúc càng lớn, tầm mắt nàng mờ dần nhưng vẫn kiên định  , : “Sao   né? Rõ ràng   thể trốn, rõ ràng   cơ hội rời .”
Nàng  hiểu.
Nhiếp chính vương  , hỏi ngược : “Vậy  nàng  chạy tới đây?”
Vì  …
Trưởng công chúa sửng sốt. Có điều, ngay giây , đầu óc nàng bỗng minh mẫn lạ thường. Nàng  Nhiếp chính vương. Lần đầu tiên, cái   thẳng thắn bộc lộ cảm tình,  đan xen nhiều cảm xúc phức tạp. Một lát , tay nàng chầm chậm đưa lên chạm  mặt , nhẹ nhàng : “Nếu    trưởng công chúa,  chẳng  Nhiếp chính vương thì   bao.”
Nếu , giữa bọn họ sẽ  còn âm mưu tính kế  cầu mà   …
“Nếu  kiếp  thì…”
“Thì…”
Nàng thấp giọng lặp   nữa.
Không  do quên mất   thế nào    diễn đạt   mà trưởng công chúa chỉ  Nhiếp chính vương, lưỡng lự hồi lâu,  nhẹ,   thêm một từ nào nữa.
Chờ hoàng đế chạy đến nơi, trưởng công chúa đang tựa  lòng Nhiếp chính vương  buông thõng tay,  một chút phản ứng.
“Tiểu Cửu!”
Nhiếp chính vương  vươn tay tóm lấy tay nàng nhưng tay  rơi quá nhanh,  đợi  kịp nắm lấy  buông thõng.
“Tiểu Cửu…”
…
“Cut!”
Hạ Hồng Phi kích động hô.
Đây quả thật là thước phim  hảo nhất mà ông từng  . Dù là cảnh ngập ngừng    thôi của Nguyễn Tinh Trầm  nụ  bình yên phút cuối,  là lúc Cố Húc  bắt lấy tay  mà tóm   đều  cho mối tình  cuốn  quyền lực thêm phần nặng nề. Ông  hô cut nhưng  nhiều  trong phim trường  tỉnh hẳn, vẫn còn đắm chìm trong cảnh cuối.
Lúc Nguyễn Tinh Trầm nhào về phía Cố Húc, cô dũng cảm buông bỏ tất cả.
Nhân vật trưởng công chúa do cô sắm vai  tuyến tình cảm quá mức phức tạp. Một bên là    yêu thương nhất, bên   là Nhiếp chính vương sớm  lòng lúc nào chẳng . Nàng   kẹp giữa hai , rơi  tình thế khó xử. Phân cảnh cuối lúc vội chạy đến hẳn là  đầu tiên nàng  lựa chọn theo những gì bản  mách bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-150-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Có  ít  sụt sùi .
Mê Truyện Dịch
“Cảm động quá!”
“Tình yêu của trưởng công chúa và Nhiếp chính vương    đau lòng quá  mất.”
“Diễn xuất của chị Nguyễn đỉnh thật đó. Dù  diễn đôi với Cố ảnh đế cũng   lấn nước. Về  ai mà bảo chị  diễn  ,  là  phản bác đầu tiên.”
“ cũng thế.”
“ cũng thế.”
…
Tiếng   xung quanh bàn tán lọt  tai Nguyễn Tinh Trầm nhưng cô  hồi phục tinh thần.
Cô  lên,  rời  ngay mà cúi gằm mặt tại chỗ, hốc mắt ửng đỏ,  khó chịu.
Thấy cô gục đầu, Cố Húc  ngay tâm trạng cô  . Anh cũng  rời  ngay mà  im  mặt cô, cúi đầu, dịu dàng : “Buồn lắm hả?”
“Vâng.”
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu.
Cô  buồn. Không chỉ vì kết cục của trưởng công chúa và Nhiếp chính vương mà còn nghĩ đến mấy tháng cùng  phim.
Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên cô đóng cùng Cố Húc.
Rất tiếc khi cứ  mà kết thúc.
Huống hồ, cô cũng  nỡ rời xa đoàn  phim đáng yêu . Tuy đạo diễn Hạ  hung dữ nhưng là vị đạo diễn nghiêm khắc nhất cô từng gặp. Biên kịch, thư ký trường  ai cũng dễ thương. Tiểu Lê gây dựng hình tượng cao ngạo lạnh lùng với bên ngoài, thực chất  là một  nhóc mới lớn đáng yêu, thích   đỏ mặt.
Còn nhiều  dễ thương lắm đó.
Cô thật sự luyến tiếc.
Cố Húc   thể  đoán  suy nghĩ của cô?
Bên cạnh bọn họ chẳng còn ai. Lê Tiếu   trợ lý dẫn  chỉnh  kiểu tóc. Lâm Hạ với Ngô Nguyệt   chẳng , những  còn  thì mải đắm chìm trong thế giới của riêng . Cố Húc  cô, giang rộng hai tay, tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của cô,  : “Nào,  đây ôm một cái.”
Cách đó  xa, tiếng thảo luận  náo nhiệt.
Có  đang thu dọn đồ đạc,   thì bàn tán cảnh  diễn.
Còn chỗ cô thì  yên tĩnh…
Anh giang hai tay về phía cô, mỉm  ôn hòa, : “Nào, tới đây ôm một cái.”
Rõ giờ là đêm khuya, chỗ   ánh sáng cũng  quá  nhưng xung quanh  như tỏa  vầng hào quang. Trên mặt Nguyễn Tinh Trầm dính chút nước mưa, hốc mắt ửng đỏ, hàng lông mi dài đọng hạt nước li ti   nước mưa  nước mắt, lèm nhèm  khó chịu.