Huống hồ, Cố Húc   Pháp thì mấy ngày nữa cô cũng  tham gia chương trình truyền hình thực tế mới, sống ở nhà  dân địa phương một tháng trời. Vì , cả  thời gian  cô  gặp  Cố Húc.
“Đến Pháp   ăn uống đầy đủ, mang thêm nhiều quần áo ấm nhé. Đừng để bản  chịu lạnh.”
Cố Húc  kén ăn, cô     quen nổi với cách ăn uống của  phương Tây  nữa. Hết lo lắng cái   lo lắng cái , thoáng cái  lải nhải  một lúc lâu.
Đây là  đầu tiên Cố Húc   khác dặn dò nhiều như .
Con trai nhà họ Cố  nuôi theo hình thức nuôi thả, lên đến cấp ba  chẳng ai dặn dò  như thế. Qua bao nhiêu năm, thói quen sớm  hình thành.
Không ngờ, giờ đây tiếp tục   dặn dò .
Mới lạ và cũng  thú vị.
Anh im lặng  cô dặn dò từng chút một, thỉnh thoảng ừm nhẹ.
Nguyễn Tinh Trầm   một hồi mới nhận     nhiều, mặt ửng hồng. Cố Húc   trẻ con, sống  đời bao nhiêu năm  chứ.
Sợ  thấy phiền, cô ngừng .
Bất chợt, cô nghĩ đến một chuyện: “À, Bình An thì  hả ?”
Cố Húc  , ai chăm sóc Bình An?
Vốn Cố Húc định đưa Bình An về nhà cũ ở một thời gian ngắn, bên   dì giúp việc chăm sóc nó, nhưng dáng vẻ lo lắng của cô gái nhỏ    đổi ý định: “Anh  . Anh tính đưa nó cho Trang Kỳ chăm sóc nhưng chị  dị ứng lông mèo. Nếu  ,  đành đưa nó đến cửa hàng thú cưng ở một thời gian.”
“ với tính cách của Bình An, chỉ sợ đến cửa hàng thú cưng…”
Phần    tiếp.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Tinh Trầm quen Bình An  lâu, sớm coi nó như một phần  thể thiếu trong cuộc sống của , nào chịu để nó ở tạm trong cửa hàng thú cưng? Vì nguyên nhân từ phía gia đình, nên cô mẫn cảm hơn  khác một chút, giống những đứa trẻ  gửi về nhà họ hàng. Và mèo cũng .
Bé xíu    gửi nuôi tạm ở cửa hàng thú cưng,  khi khiến nó hiểu lầm là   cần nó nữa.
“Hay là…”
Cô thoáng ngập ngừng: “Hay đưa nó sang nhà em.”
Tuy  tham gia chương trình thực tế nhưng lượng công việc  nhiều, cô   kịch bản , cả ngày chỉ ở trong nhà thôi. Cô sẽ đánh tiếng  với tổ đạo diễn. Nghĩ là , cô  thêm  nữa bằng giọng điệu khẳng định: “Chương trình em tham gia khá nhàn, để em mang nó theo.”
“Thế cũng .”
Cố Húc , kề sát cô, thấp giọng : “Anh  ở đây, hãy để con trai chúng    chăm sóc em.” Lòng thì thầm chửi rủa thêm vài câu…
Anh vắng mặt, sẽ để con trai  mặt ,  dặn dò nó trông chừng kỹ vợ ,  để  khác loe que  gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-156-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Về phần Tiểu Lê,   lo.
Còn những  khác…
Hừ.
Mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ au.
 lúc , xe dừng. Cậu Lý  phía  lưỡng lự mãi,  vẻ    nên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai  : “Chị Nguyễn, đến nơi .”
Nhìn  bên ngoài,  đến  khu nhà.
Nguyễn Tinh Trầm  qua  Cố Húc, bỗng nảy sinh cảm giác quyến luyến khó rời, cơ mà sợ  phát hiện nên nhanh chóng che giấu: “Em lên nhà đây.”
“Ừm.”
Cố Húc  cô, gật đầu,  dịu dàng: “Đi .”
Muốn  lên cùng cô nhưng giờ quá muộn. Anh  mệt thì cô gái nhỏ cũng buồn ngủ. Sắc mặt cô xanh xao nghiêm trọng, nay  diễn suốt một ngày, chắc mệt lắm .
“Em…”
Nguyễn Tinh Trầm cầm túi, mở cửa xe. Xuống xe    , thấy Cố Húc vẫn mỉm  với , sự luyến tiếc thôi thúc cô bổ nhào   ,  tiếng thôi  cảm nhận : “Cố Húc,   thường xuyên gọi điện thoại cho em nhé.”
“Em mở máy cả 24 giờ.”
Đây là  đầu tiên bọn họ  rời xa   khi ở bên .
Và cũng là  đầu Nguyễn Tinh Trầm  hành động  nên Cố Húc  sửng sốt, đưa tay vỗ về đầu cô,  nhẹ : “Được, ngày nào  cũng gọi cho em.”
“Vâng.” Loáng thoáng   giọng Nguyễn Tinh Trầm  tủi .  đáp xong, cô chẳng  gì nữa.
Mỗi khi   mặt Cố Húc, cô  lấy hết can đảm của  mới dám hành động, cái nhào  lòng ban nãy  lấy hết dũng khí của cô nên giờ chẳng   gì khác, lau nhẹ khóe mắt một cái   ngoài luôn.
Lần , cô   đầu .
Cố Húc  theo bóng cô  chớp mắt. Dõi theo cô  , lên tầng, thấy đèn  nhà sáng lên  thấy tin nhắn wechat mới thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt : “Đi thôi, đến Kim Thịnh Lan Đình.”
Xe tiến thẳng về phía .
Anh mở di động, tìm tài khoản wechat của Quý Siêu, gõ: “Mua cho  căn  18, tầng 2 thuộc tiểu khu Phỉ Thúy. Nếu   ở, mua với giá cao.”
Vẫn là ở gần  mới !
Núi  theo ,  dời đến núi. Rồi sẽ  một ngày,   cho cô gái nhỏ  tuyên bố với cả thế giới, bọn họ ở bên .