Đợi , Chu Thiên mới Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ giọng : “ thể, ôm chị một cái ?” Lúc , mặt và lỗ tai đỏ ửng, khác dáng vẻ lúc chơi game.
Nguyễn Tinh Trầm sửng sốt, nhưng nhanh mỉm : “Được chứ.”
Mê Truyện Dịch
Cô qua, giang tay ôm Chu Thiên, lời chúc phúc với tư cách của một chị gái: “Cố lên nhé.”
Chu Thiên ngờ Nguyễn Tinh Trầm đồng ý nhanh tới , còn chủ động qua ôm , cả choáng váng như sắp ngất. Hồi lâu , mới lấy tinh thần, chần chừ vươn tay qua, ôm hờ cô. Thậm chí, còn sợ sẽ mạo phạm nên nhanh chóng buông tay.
ngay lúc buông, : “Chị thật hạnh phúc nhé.”
**
Nguyễn Tinh Trầm về đến thành phố A cũng là lúc trời về khuya.
Lúc rời khỏi homestay, cô nhắn tin cho Cố Húc, : “Em đang về.” Cố Húc trả lời, cơ mà cô cũng còn miên man suy nghĩ giống một tháng , tắt máy, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về đến tiểu khu, Lâm Hạ giúp cô bê đồ lên tầng.
Nguyễn Tinh Trầm thấy muộn nên giữ cô nàng dọn dẹp hộ , dặn dò cô nàng đường cẩn thận để về.
Bình An ngủ nguyên buổi chiều xe, giờ tinh thần phấn chấn, thả khỏi balo mèo là tung tăng nhảy nhót. Nguyễn Tinh Trầm kệ nó, định lấy di động gửi tin nhắn cho Cố Húc thì chuông di động reo.
Là Cố Húc gọi đến.
“Alo.”
“Về đến nhà ?” Đầu bên điện thoại vang lên giọng Cố Húc.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nguyễn Tinh Trầm : “Em về đến nơi, kịp dọn đồ. Anh đang ở đấy?”
“Em đây.”
Ra ngoài?
Không lẽ Cố Húc đang ở đây?
Nguyễn Tinh Trầm lấy lạ. Tuy thấy kỳ quái nhưng nay cô lời Cố Húc, vẫn dậy mở cửa. Mở cửa , thấy bên ngoài ai, đang định hỏi thì thấy cửa nhà phía đối diện bật mở.
Người cô luôn nhớ mong đang dựa cửa, cầm di động với cô, : “Bất ngờ của em, tới đây.”
Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác Cố Húc xuất hiện mặt .
Ơ, thế là ? Cố Húc, Cố Húc từ nhà bên? Di động kề bên tai vẫn đang kết nối cuộc gọi. Dường như cô choáng váng đến sững , ngẩng đầu, Cố Húc, chần chừ lát mới kêu: “Cố Húc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-179-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Ừm.”
Lúc , chỉ giọng thuộc về riêng len lỏi tai cô thông qua dòng điện lưu trong điện thoại nữa mà cô còn thấy cách đó xa, đàn ông nhếch môi mỏng, mỉm với .
là Cố Húc !
Cô hoa mắt.
“Sao, ở đây?” Nguyễn Tinh Trầm cúp điện thoại, tiến về phía . Nói xong thì thấy lắm, đành thêm: “Sao từ nhà bên?” Lúc mới dọn tới đây ở, rõ ràng Hạ Hạ bảo với cô rằng nhà bên ai chuyển tới. À đúng!
Đột nhiên, Nguyễn Tinh Trầm nhớ một tháng , khi cô chuẩn xuất phát tham gia chương trình, cửa nhà bên cạnh mở, đang chuyển vật dụng trong.
Không lẽ?
Cô mở to hai mắt Cố Húc: “Anh?”
“Ừ…” Cố Húc mỉm khom lưng, xoa đầu cô: “Anh dọn tới đây.”
“Vào ?” Cố Húc hỏi.
Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt, gật đầu. Sau đó, cô Cố Húc nắm tay dẫn nhà. Khác với biệt thự Cố Húc ở, căn hộ bày trí theo phong cách đơn giản ấm áp. Trang trí nhà theo hướm Bắc Âu vốn sẽ khiến bầu khí trong nhà lạnh lẽo nhưng vì bên trong ít cây xanh và đồ dùng bằng lông cừu nên thoạt cực kỳ ấm áp.
Cơ mà…
Cô kinh ngạc phát hiện đồ dùng trong nhà nhiều thứ lượng bằng hai.
Trước cửa sổ sát đất đặt hai chiếc ghế dựa, bàn sách kê ở cách đó xa đặt hai cái laptop mới tinh. Cốc hai chiếc, gối ôm hai cái, đến dép cũng hai đôi, hầu như chỉ cần là đồ dùng cá nhân thì đều đến hai cái,… Chẳng hiểu tim cô, bỗng nảy lên đập thình thịch mãnh liệt.
Một lúc , Nguyễn Tinh Trầm đầu , nhẹ giọng hỏi: “Sao dọn qua đây ở?”
“Tiểu khu bên đang dọn tới, thấy quá ầm ĩ nên dọn qua đây ở một thời gian ngắn,…” Cố Húc mà mặt chẳng đổi sắc, xong mới cô, nhẹ: “Anh thế, em tin ?”
Mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: “Không tin.”
Cô đồ ngốc.
Khu biệt thự Cố Húc ở tính riêng tư cao, nhà nào nhà nấy cách cực xa, cho dù mở toang cửa tổ chức tiệc tùng thì hàng xóm cũng thấy chứ đừng bên cạnh hàng xóm dọn tới, ầm ĩ do trang hoàng nhà cửa.
Anh…
Luôn luôn thích trêu cô.
Ý trong mắt Cố Húc càng đậm hơn. Anh buông tay cô , cứ nắm thế mơn trớn vuốt ve từng chút một, tiếp tục : “Thật là nhớ em, chuyển tới ở gần em một chút…” Anh khom , chờ tới khi tầm mắt thẳng mắt cô mới dùng tông giọng cực thấp thủ thỉ: “Em sẽ trách tự chủ trương chứ?”