Nhớ  quá khứ kinh khủng, cô thét chói tai, giãy dụa điên cuồng.
Lý Thục Phân áp suy nghĩ trong lòng xuống, : “Chúng   ngoài ăn cơm  nhé? Sáng nay cô bảo thím Trương  chợ mua xương sườn cháu thích nhất,  món sườn xào chua ngọt.”
“Vâng.”
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, gượng gạo mỉm .
Cô  ngoài cùng Lý Thục Phân, đến cửa thì bảo: “Cô Lý, cháu  nhà vệ sinh một chút.” Cô   để ai  thấy dáng vẻ chật vật, yếu đuối của .
…
Nhà vệ sinh.
Nguyễn Tinh Trầm khóa trái cửa,   bồn rửa tay.
Người phụ nữ trong gương  khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng,  mặt sót  vệt nước mắt cực rõ, tóc tai cũng b.ú rù, thoạt  như  trải qua một cuộc chiến cam go. Ban nãy cô cứ nhịn vì sợ  cô Lý lo lắng, giờ xung quanh   ai khác, cuối cùng cô cũng  cần gắng gượng nữa.
Cô chống tay lên bồn rửa tay, thở dốc.
Đã  lâu  cô  mơ thấy cơn ác mộng đó. Những gì từng trải qua đều  cô thận trọng giấu sâu ở một góc trong đầu, thậm chí, cô còn chẳng  đụng chạm đến nó.
Bởi vì mỗi một  đối mặt với nó, đều là đang ép cô  thẳng  quãng thời gian tăm tối từng trải qua.
  … là cô yêu cầu cô Lý cho    đoạn ký ức .
Vốn cô nghĩ,  lâu như thế , hẳn  cũng quên kha khá, nhưng , cô vẫn nhớ như in sự việc xảy  ngày hôm đó, nhớ rõ  đàn ông  lừa  như thế nào, cột  lên giường  , dùng thắt lưng quật cô, cũng nhớ rõ    c.h.ế.t như thế nào.
Thân  gầy yếu của Nguyễn Tinh Trầm  chịu nổi mà run lên, yết hầu như  ai bóp chặt,  thở nổi.
Gương mặt cô trắng bệch,  thở càng lúc càng mong manh.
 lúc , chuông di động vang lên, là Cố Húc gửi tin nhắn cho cô. Nguyễn Tinh Trầm thôi nghĩ, chớp chớp mắt, sự điên cuồng và kích động trong mắt dần tan biến, cúi đầu xem điện thoại.
Cố Húc gửi ảnh chụp bữa trưa cho cô, một đĩa beefsteak kèm lời nhắn [Anh nếm thử , đợi buổi tối em về sẽ  beefsteak cho em ăn.], đến đây, nước mắt cô tràn  như vỡ đê, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống màn hình, hàng chữ hiển thị mờ nhòe.
“Cố Húc…”
Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng, thấp giọng nỉ non. Cô sợ, sợ bệnh của   thể khỏi, nếu đúng thế thật thì cô và Cố Húc… ,  !
Chắc chắn cô sẽ  lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-190-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cô Lý cũng  , giờ bệnh trạng của cô khá hơn , chờ thêm một thời gian ngắn nữa, chắc chắn sẽ buông xuống  .
Hơn nữa…
Với cô, Cố Húc  ý nghĩa  đặc biệt.
Cô  thể tiếp nhận nụ hôn của , vòng ôm của , chấp nhận   bộ những cử chỉ  mật từ .
Có lẽ…
Nếu nửa  là Cố Húc, cô sẽ  phát bệnh thì ?
Nguyễn Tinh Trầm ngẫm nghĩ một lát, cảm xúc cũng nguôi ngoai dần. Cô bình   nhịp thở  nữa, lau sạch vệt nước mắt  mặt, trả lời tin nhắn Cố Húc, : [Vâng], xong xuôi thì   gương, ánh mắt cô  trở nên cứng cỏi hơn,  hoảng sợ và mất kiểm soát như .
Cô rửa mặt thêm  nữa, đổi sang buộc tóc kiểu đuôi ngựa, lau khô di động và   ngoài.
…
Lý Thục Phân và Thẩm Tinh Hà    bàn cơm.
Bọn họ đều thấy mắt Nguyễn Tinh Trầm  đỏ nhưng ăn ý coi như  thấy,  : “Tinh Trầm, cháu qua đây  , thím Trương sợ bưng lên sớm sườn nguội mất nên vẫn đun trong  kìa.”
Lý Thục Phân kéo Nguyễn Tinh Trầm  xuống cạnh , đồng thời lớn tiếng gọi thím Trương trong bếp: “Thím Trương, thím mang sườn lên  .”
“À, đến đây!”
Mê Truyện Dịch
Thím Trương  đáp. Không bao lâu , bà  bưng đĩa sườn , đặt  mặt Nguyễn Tinh Trầm: “Tinh Trầm, cháu nếm thử xem, món  của thím  ngon như lúc  ?”
“Dạ.”
Tuy giọng Nguyễn Tinh Trầm   khàn nhưng cảm xúc  khôi phục như thường. Cô mỉm  gắp một miếng sườn, cắn một miếng, ngẩng đầu  : “Vẫn ngon hệt  đây.”
Cô  xong,   ai cũng nở nụ .
Lý Thục Phân gắp thêm miếng sườn xào chua ngọt  trong bát cô,  bằng giọng tràn đầy yêu thương: “Ngon thì cháu ăn nhiều một chút. Cháu  ở đây, thím Trương  kêu   ai thưởng thức tay nghề bếp núc của .”
“ nào  thế. Ông chủ và bà chủ thường xuyên tăng ca, Tinh Hà thì hiếm khi trở về, ngày ngày  tỉ mỉ  đồ ăn ngon cũng chẳng  để ai ăn.” Thím Trương  đùa vài câu  bảo   ăn : “ còn nồi nước  đun xong, ba  ăn  , sắp xong .”
Thím Trương  bếp, Nguyễn Tinh Trầm  bát cơm  mặt , thấy thức ăn  chất đống thành núi, bất đắc dĩ   với Lý Thục Phân: “Cô , đủ , để cháu tự ăn ạ.”
Lý Thục Phân  ngờ  gắp nhiều tới , húng hắng ho nhẹ,  : “Không , cứ từ từ mà ăn, ăn xong cô cháu    tâm sự với . Ở đây ăn tối xong hẵng  nhé. Đừng lo  về muộn quá, nhà cô  sẵn tài xế túc trực.”