Tài xế đang ở đây là Thẩm Tinh Hà.
Thẩm Tinh Hà hề thấy ngại khi coi như tài xế, đúng lúc đó thím Trương bưng canh gà lên, múc một bát cho cô: “Nếu em rảnh thì ở đây chơi thêm một lúc , tối đưa em về.”
Chiều nay Nguyễn Tinh Trầm việc gì.
cô đồng ý với Cố Húc về ăn beefsteak, thể lỡ hẹn.
Thế nên, cô thành thật bảo: “Tối nay cháu hẹn với bạn , thể ở ăn tối cùng cô ạ. Lần cháu qua đây sẽ dành nhiều thời gian để tâm sự với cô hơn.”
Lý Thục Phân hỏi: “Là bạn trai hả?”
Mê Truyện Dịch
Ban nãy chuyện phiếm, bà ngờ ngợ việc Nguyễn Tinh Trầm bạn trai xong nghĩ đến lời bàn tán của mấy cô gái trong bệnh viện, hình như bạn trai của cô còn địa vị.
Nguyễn Tinh Trầm tính giấu, sắc mặt ửng hồng, thừa nhận: “Vâng. Chờ dịp cháu sẽ dẫn tới cùng.”
Cô thật lòng coi cô Lý như trong nhà. Trước , nếu như cô Lý đến giúp, còn đưa sang thành phố A thì hẳn cô vẫn đang chới với trong vũng bùn lầy . Cố Húc là cô yêu, nếu thể cùng đến cuối cùng, tất nhiên cô đưa sang thăm cô Lý .
mà, bệnh của cô…
Nguyễn Tinh Trầm nhớ đến những gì cô Lý với , nghĩ đến việc Cố Húc tối qua đưa cô về gặp ông nội , lòng cô bỗng nặng trĩu, gương mặt khó duy trì nổi nụ .
May , giờ đang ăn cơm, chú ý đến việc cô đổi cảm xúc.
Cô cúi đầu, gạt phăng cảm xúc bấp bênh ngoài, điều chỉnh trạng thái mới ngẩng đầu.
Lý Thục Phân thấy Nguyễn Tinh Trầm sảng khoái thừa nhận liền chuyện hết đường cứu. Cũng đúng! Nếu thật lòng thích, cô gái nhỏ thể chủ động đến tìm bà, hỏi thăm bệnh tình của , trong lòng bà bỗng thấy mất mát… bà cứ nghĩ Tinh Trầm sẽ trở thành con dâu .
Đáng tiếc!
Tuy lòng thầm tiếc nuối nhưng biểu cảm gương mặt bà đổi, vẫn dịu dàng săn sóc: “Được. Cháu đến lúc nào cũng .”
Chẳng qua… lúc sang Thẩm Tinh Hà tính như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-191-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Thừa dịp Nguyễn Tinh Trầm để ý, bà hung dữ lườm . là cái đồ vô dụng! Ở bên bao nhiêu năm mà chẳng nên cơm cháo gì, xứng đáng độc !
Thẩm Tinh Hà hiểu cảm xúc trong mắt bà, bật đầy bất lực.
Đâu từng chủ động? Ngày từng hạ quyết tâm, tỏ tình mặt bao … tiếc là trong lòng cô gái .
Cô tâm ý về đàn ông .
Vậy thì chủ động đến mấy, cũng ích gì ?
Cơ mà thế cũng . Cuối cùng cô cũng tìm chỗ dựa cho . Người còn là cô thầm mến suốt bao nhiêu năm. Thẩm Tinh Hà vui cho cô.
Song, nghĩ đến bệnh tình của cô, nhớ tới cảnh tượng lộn xộn bừa bãi trong phòng sách, Thẩm Tinh Hà nhẹ siết tay cầm thìa. Có lẽ, đàn ông , thể khiến cô buông bỏ sự chật vật và bóng tối trong quá khứ?
"Anh đến ."
Màn hình điện thoại Nguyễn Tinh Trầm sáng lên, hiển thị tin nhắn WeChat từ Cố Húc. Cô lướt qua, vội vàng gõ mấy chữ hồi âm chào tạm biệt cô Lý.
Lý Thục Phân giữ , bà hiền: "Lúc nào đến thì cứ đến chơi với cô nhé, cô đang rảnh rỗi." Vừa , bà tiễn Nguyễn Tinh Trầm cửa, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dặn dò bằng giọng trìu mến: "Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, chuyện gì thì gọi điện cho cô."
"Tinh Trầm…"
"Cháu hãy nhớ, bọn cô mãi mãi là nhà của cháu."
Việc nhận chữa bệnh cho Nguyễn Tinh Trầm đây là một sự tình cờ. Lúc , bà điều động xuống thành phố B việc. Thành phố B là một thành phố nhỏ, thể sánh bằng sự giàu của thành phố A, và việc mở rộng các phòng khám tâm lý còn hạn chế. Nhiều dù gặp vấn đề tâm lý cũng điều trị đến nơi đến chốn, hoặc đa coi các vấn đề tâm lý là một loại bệnh. Bà ở thành phố B nhàn rỗi đến mức gần như vô vị.
lúc đó, bà đồng nghiệp kể chuyện, cô gái nhỏ gặp chuyện nên quyết định nhận việc.
Lần đầu Lý Thục Phân gặp Nguyễn Tinh Trầm là ở bệnh viện. Khi , Nguyễn Tinh Trầm mới mười lăm tuổi, độ tuổi như hoa. Người cùng bà đến là một nữ cảnh sát, cũng là bạn của bà, nên suốt đường , đó kể cho bà tình cảnh của Nguyễn Tinh Trầm: "Cô gái đó đáng thương lắm, đời thì cha mất. Mẹ cô bé một nuôi con khôn lớn, hai con sống nương tựa , chịu ít khổ sở."
"Sau đó thì ?"
"Sau đó…" Người bạn thở dài: "Lúc cô bé mười ba tuổi, cô bé bước nữa, kết hôn với một giáo viên trung học gần nhà. Ông là ôn hòa, hiền hậu, thành thật. Ông cũng từng một đời vợ nhưng vợ bỏ. Lúc mới cưới, ông đối xử với hai con cô bé lắm."