" về  thì…"
"Người đàn ông đó như biến thành một  khác, nát rượu, say xỉn là đánh  cô bé."
"Hai  họ  nghĩ đến chuyện phản kháng ? Hoặc tìm đến pháp luật để bảo vệ ?" Lý Thục Phân thấy  khó hiểu. Bà sinh  và lớn lên ở thành phố A, gia cảnh sung túc, từ nhỏ   lo cơm ăn áo mặc,   lấy chồng cũng là một  thành đạt. Trong mắt bà, bạo lực gia đình là vấn đề  thể tha thứ. Nếu   xin bà tư vấn, bà chắc chắn sẽ khuyên họ ly hôn. Bạo lực gia đình chỉ  hai trường hợp: một là  , hai là vô  .
 bạn bà chỉ  bà bằng ánh mắt bất lực, thở dài : "Nơi   so  với thành phố A? Người phụ nữ  cũng chẳng   mạnh mẽ gì. Cô  sống  khổ cực, vất vả lắm mới tìm  chỗ nương tựa,   thể bảo phản kháng là phản kháng ngay? Huống hồ,  đàn ông  ngoài lúc uống rượu , vẫn đối xử   với  con họ."
"Mà lúc đó cô bé đang chuẩn  thi chuyển cấp,   để con  ảnh hưởng nên cô  nhịn."
"Thế giờ   ?" Lý Thục Phân chỉ   Nguyễn Tinh Trầm  mất, cha dượng thì  kết tội ngộ sát nên  tù. Còn những chuyện khác đều  phía cảnh sát giấu kín,  một ai  hôm đó  xảy  chuyện gì.
"Anh  thấy cô   dám phản kháng nên càng lúc càng quá đáng,  thì cả cô gái nhỏ cũng  thoát …" Nói đến đây, sắc mặt  bạn trông khó coi vô cùng: " hai  con nhà họ chẳng ai ngờ rằng, những gì  đàn ông đó   dừng  ở đó."
"Thời gian  cô bé  nghỉ hè nên ở nhà ôn tập. Anh  thừa lúc  cô bé  chợ, lẻn  phòng cô bé. May  hôm đó    về sớm,  thì hậu quả  thật  dám tưởng tượng."
…
Những gì xảy   đó, Lý Thục Phân  cần bạn  cũng đoán . Chán ghét, phẫn nộ, đau lòng, vô vàn cảm xúc đan xen . Bà từng điều trị cho  nhiều trường hợp, gặp  ít bệnh nhân, nhưng  ai khiến bà đau lòng như thế . Cô gái nhỏ mới mười lăm tuổi thôi mà! Tên đó đúng là súc sinh! Không! Tên đó còn  bằng súc sinh!
Mang theo cảm xúc đó, bà  đến  phòng bệnh của Nguyễn Tinh Trầm.
Đó là  đầu tiên Lý Thục Phân gặp Nguyễn Tinh Trầm. Cô gái nhỏ mới mười lăm tuổi, xinh  dịu dàng tựa nụ hoa mới chớm, dáng  thon thả mảnh mai. Mặc một bộ quần áo bệnh nhân  đỗi bình thường nhưng vẫn là một tiên nữ nhỏ xinh xắn. Qua lời  bạn, bà  thành tích cô  , là học trò giỏi trong mắt thầy cô giáo.
Cô  đánh đàn,  khiêu vũ. Một cô gái như thế, trong một gia đình bình thường, hẳn   nâng niu như hòn ngọc quý. Nâng  tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-192-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
 thời niên thiếu quá khó khăn, khổ cực  khiến cô trưởng thành sớm,  thêm những hồi ức tăm tối,   khiến cô tự phong bế bản . Bà thấy  cánh tay cô  là vết thương. Bạn bà bảo, đó là vết thương do cô tự hành hạ , nhưng cũng may là phát hiện kịp thời,  thì tổn thương  chịu  dừng ở đấy.
Nếu  ban đầu Lý Thục Phân nhàm chán nên mới  tìm Nguyễn Tinh Trầm, thì  khoảnh khắc gặp Nguyễn Tinh Trầm, bà thật sự  chữa khỏi cho cô. Cô bé còn trẻ, đáng lý    bay cao  bầu trời rộng lớn.
…
Hồi ức dừng  ở đó.
Lý Thục Phân  Nguyễn Tinh Trầm bằng ánh mắt  đỗi dịu dàng, trong lòng đau xót vô cùng. Đau lòng , mà cũng  cả may mắn. Đau lòng vì cô  chịu đựng quá nhiều khi còn nhỏ, đau lòng vì  mười mấy năm trôi qua,  lưng cô vẫn cõng theo ký ức tối tăm .  may , may  cô  vượt qua.
Đạt  ước vọng như những gì ban đầu bà nghĩ. Cô  tìm  cho  một bầu trời rộng lớn để thỏa sức sải cánh, cũng  một cuộc sống hạnh phúc. Giờ, cô bé   nhiều  yêu quý.
Lý Thục Phân thật lòng đối đãi với Nguyễn Tinh Trầm như con . Thậm chí, bà còn  mong ngóng cô trở thành con dâu . Tuy nguyện vọng đó  thành, nhưng là một trưởng bối  chứng kiến sự trưởng thành của cô, bà thật sự hy vọng tương lai cô sẽ bình an vô sự, hạnh phúc an khang.
"Cô, chú và Tinh Hà sẽ mãi là chỗ dựa cho cháu." Bà  Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ giọng .
Mê Truyện Dịch
Ban nãy, những lời Lý Thục Phân    hốc mắt Nguyễn Tinh Trầm nóng lên, đỏ bừng, nay cảm xúc càng kịch liệt hơn. Cô kìm  , ôm lấy bà, nghẹn ngào : "Cô Lý."
"Cô bé ngốc, đang êm   cái gì?"
Lý Thục Phân bật , đưa tay vuốt tóc cô,  lướt  bên ngoài thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ, : "Bạn trai cháu  đúng ? Nhanh qua đó , đừng để   đợi lâu."
Nguyễn Tinh Trầm ngoảnh   , quả nhiên thấy xe Cố Húc đang đỗ  con đường nhỏ. Sợ    , cô vội gạt nước mắt nơi khóe mắt , buông tay nghẹn ngào  tạm biệt: "Cô Lý, cháu  đây." Nói xong, cô  Thẩm Tinh Hà  bên cạnh, chào một tiếng: "Anh Tinh Hà, em  đây."