Xong xuôi, Cố Húc  vội bưng  ngoài mà buông xẻng lật thức ăn, xoay  .
Cô gái nhỏ  mặt gục đầu, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Anh thầm đoán tâm trạng cô thế  chắc do lúc nãy đến nhà họ Thẩm kiểm tra bệnh tình , kết quả  như mong đợi.
Ngày , rốt cuộc còn chuyện gì xảy ?
Anh bỗng  hối hận. Hối hận vì  lúc   để Ngô Nguyệt điều tra cẩn thận hơn, kể cả   lợi dụng quan hệ cũng , chí ít nó cũng sẽ  khiến  lúng túng như bây giờ, chỉ  thể đoán mò.
Cô gái nhỏ   chịu mở lời thì  cũng  đến nỗi bất lực.
Anh thầm thở dài trong lòng, tuy nhiên sắc mặt    nhiều  đổi. Anh duỗi tay nắm lấy cánh tay Nguyễn Tinh Trầm, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì khiến em  vui ?”
Cố Húc    đưa tay vuốt tóc cô, thấp giọng dỗ dành: “Tinh Trầm, giữa chúng    gì là  thể . Dù xảy  chuyện gì, em đều  thể chia sẻ với .”
Không  do    lung lay  vì lý do gì, nhưng  , Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu lên thật. Cô  , trong mắt lẫn chút hoảng hốt, biểu cảm  gương mặt trông phức tạp… Chuyện gì cũng  thể  với  ? Những việc  xa, dơ bẩn, tối tăm đó cũng  ư?
Khoảnh khắc , cô  chút rung động.
Cô bỗng   màng tất cả,  hết , kể hết cho   những chuyện tối tăm, dơ bẩn   gánh  lưng.
, khi   khuôn mặt tươi  của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm  do dự. Vốn dĩ  cách giữa cô và   quá xa. Nếu để Cố Húc  những chuyện  từng gặp   ,  cô  bệnh,  khi nào   cần cô nữa ?
Cô  dám đánh cược.
Cô sợ.
Nguyễn Tinh Trầm cắn môi, miễn cưỡng nở nụ : “Em  .” Nói xong, cô  nhẹ giọng bồi thêm câu: “Thật sự   vấn đề gì.”
Nghe , trong lòng Cố Húc trào dâng cảm giác thất bại. ,   giận, chỉ thấy bất đắc dĩ mà thôi.
Có một  chuyện,  thể cưỡng ép, bằng  sẽ chẳng mang đến hiệu quả  ,  khi còn phản tác dụng. Huống hồ… cái   thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Thu  suy nghĩ, Cố Húc mỉm ,  khom lưng, xoa đầu Nguyễn Tinh Trầm, cất giọng ôn hòa: “Chúng   ăn cơm nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-194-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nguyễn Tinh Trầm thả lỏng , mím môi, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
**
Mê Truyện Dịch
Tuy   Cố Húc   nào xuống bếp nhưng đĩa bít tết  hương vị  ngon ngoài mong đợi.
Hai   đối diện   bàn ăn. Bầu  khí hôm nay khác hẳn với mấy  ,  chút quạnh quẽ.
Bình An ngửi thấy mùi thơm chạy tới,  loanh quanh  chân hai , thỉnh thoảng nhỏ giọng “meo” một tiếng, trông  vẻ    bàn ăn cùng.
Cố Húc   ghế, tay cầm d.a.o nĩa, cúi đầu cắt bít tết, động tác thành thạo. Một miếng bít tết   cắt gọn gàng thành nhiều miếng nhỏ, dù là chiều dài  bề ngang từng miếng đều  đều đặn.
Thấy Bình An níu lấy ống quần ,  buông d.a.o nĩa, rũ mắt  nhạt: “Muốn ăn ? Con  xem  béo đến mức nào  ?” Tháng  cho   chương trình truyền hình thực tế cùng, Bình An trở thành vật cưng duy nhất của homestay, bảo nó là bé cưng của cả đoàn cũng  quá.
Ban đầu, Bình An  sợ  lạ thật, nhưng ở chung  một thời gian, nó quen   khác vuốt ve ngay, đói bụng thì tìm  cho ăn, chẳng  ngại ngùng là gì.
Chắc do cho ăn quá nhiều, cho nên giờ Bình An béo hơn hẳn  , mặt  khi còn to hơn cả cái đĩa.
“Béo thêm tí nữa, cha đá con  ngoài đấy. Giờ xung quanh nhiều  thích con lắm,” Cố Húc như nghĩ  thêm chuyện nữa, dừng cắt bít tết,  thêm: “Hoặc  cũng bán  với giá hời.”
Kể từ  khi chương trình kết thúc, độ hot chương trình đem   chỉ khiến các khách mời tham gia tăng sự nổi tiếng mà còn  Bình An biến thành ngôi  thú cưng. Có  còn lập Weibo cho Bình An, thỉnh thoảng sẽ đăng một  ảnh của nó cắt  từ chương trình thực tế. Thậm chí,  bên còn liên lạc với Nguyễn Tinh Trầm, ngỏ ý  ký hợp đồng với Bình An,  chụp vài quảng cáo.
Những việc đó, Nguyễn Tinh Trầm  giấu Cố Húc,  hết cho  , cơ mà bọn họ cũng chẳng   thiếu tiền, tất nhiên  đồng ý.
 Bình An nào hiểu mấy chuyện đó? Nó ở chung với  lâu, đôi khi như  thành tinh,  chòng chọc Cố Húc đang nghiêng đầu quan sát . Không  nó   hiểu  mà lập tức buông ống quần  ,  đó nhanh chóng chuyển hướng sang bám Nguyễn Tinh Trầm.
Dùng móng vuốt mèo, cẩn thận víu  ống quần Nguyễn Tinh Trầm, cọ cổ lên chân , nhẹ kêu.
Quả thật là nhóc đáng thương!
Tuy  Cố Húc đùa nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn mủi lòng với Bình An, khom lưng ôm nó đặt lên đùi,  đó  Cố Húc bằng ánh mắt trách cứ, nhẹ giọng : “Anh đừng dọa nó.”