Đương nhiên cô đang gì.
Nguyễn Tinh Trầm cụp mắt, hàng mi rũ xuống. Hai bàn tay cô đan vì tự bấu quá mạnh mà ngón tay trở nên trắng bệch. Cô nhắm mắt , tự điều chỉnh cảm xúc, chờ mở mắt nữa, kịp gì Cố Húc đối diện lên tiếng.
“Là vì chuyện đúng ?”
Hai vai cô khẽ run, lưng cứng ngắc trong nháy mắt, cô… nhớ đến chuyện ngày . Hoặc , cơn ác mộng đó bám theo cô dai dẳng như hình với bóng.
“Em thích đụng em, đúng ?”
Mới nãy, Cố Húc ở ngoài suy nghĩ lâu. Tình cảm giữa và cô gái nhỏ sâu đậm, bất cứ xích mích nào gây rạn nứt, cho nên để lời chia tay với , tuyệt đối vấn đề từ mặt tình cảm. Mà tối nay, cách bọn họ ở bên khác gì bình thường.
Nếu quả thật chỉ điểm khác biệt, thì đó chính là việc cô chủ động yêu cầu ngủ nhà , thậm chí trông cô còn hấp tấp.
Mê Truyện Dịch
Giống như đang cầu xin kiểm chứng cái gì đó .
Sao cô gấp gáp như thế? Cô kiểm chứng cái gì? Trước đó, nghĩ thế nào cũng điểm mấu chốt nhưng giờ đây, hiểu. Đổi một cách khác thì khi lấy bình tĩnh, thông suốt . Cố Húc đoán, sự khác thường ngày hôm nay của cô, sự mâu thuẫn, chống cự cùng lời chia tay đó, xuất phát từ bệnh của cô.
Năm đó, ngoài việc tận mắt chứng kiến qua đời, còn chuyện gì xảy nữa?
Hình như, đoán !
Lần ở đoàn phim, lúc hai diễn cảnh mật, cô NG liên tục. Cảm xúc của cô biến hóa hệt như tình huống . Cô giãy dụa, nỉ non cầu xin, sợ hãi, mồ hôi lạnh túa trán,… Tay Cố Húc đặt đầu gối nắm chặt thành quyền, cánh tay căng dùng sức.
Anh đoán ! Anh năm đó còn xảy chuyện gì !
Giận dữ, hung ác, những cảm xúc xông thẳng lên đầu.
Cố Húc nhắm chặt mắt , đè nén tâm tình, đến khi hô hấp khôi phục như thường mới tiếp tục Nguyễn Tinh Trầm, : “Vì bệnh của em đúng ?”
Vốn , vì sợ cô sẽ tránh xa, nhưng đến bước đường , quản nhiều như thế.
“Anh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-200-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Nghe , Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu lên ngay tức khắc, dọa đến trợn trào hai mắt, khuôn mặt phờ phạc, bằng ánh mắt dám tin. Vốn cô đang nghĩ xem thuyết phục như thế nào mới , ngờ rẽ hướng sang thế . Một lúc , cô nhỏ giọng hỏi: “Anh, ?”
“Mạt Mạt cho ?”
Vừa xong, cô tự lắc đầu phủ nhận. Không thể nào! Cô hiểu tính tình Tô Mạt lắm, nếu sự đồng ý của cô, cô thể nào chủ động cho Cố Húc bệnh trạng của .
Vậy, Cố Húc thể ?
Anh từ bao giờ? Biết bao nhiêu?
Phát giác cô sợ, Cố Húc lập tức nắm chặt lấy tay cô, vỗ nhè nhẹ lưng , xoa dịu tâm trạng khẩn trương. Anh , mới đầu, Nguyễn Tinh Trầm quả thật mâu thuẫn nhưng cái mâu thuẫn kháng cự tồn tại quá lâu. Cô lấy bình tĩnh nhanh, mắt luôn chăm chú quan sát , đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ.
Dường như, cô đang đợi câu trả lời của .
Cố Húc để cô đợi lâu, thẳng mắt , : “Anh , mười năm em qua đời, cha dượng tù, còn những chuyện khác, hỏi thăm, chờ một ngày nào đó, chính miệng em cho .” Nói đến đây, hạ giọng xuống thấp hơn một chút.
Anh mím môi, cô.
Đây là đầu tiên trong cuộc đời thích một , theo đuổi đó, hận thể lập tức đưa về nhà mắt. Cô thì , xảy chuyện, một chữ cũng , buông mỗi câu chia tay coi như giải quyết xong. Giờ chỉ mắng cho cô một trận, để cô đỡ lôi câu chia tay chọc giận . Cơ mà khuôn mặt tái nhợt của cô, hai mắt đờ đẫn, đành lòng.
Nén cơn giận trong lòng, Cố Húc tiếp tục vỗ lưng cho cô, mắt chuyên chú mắt, từng di chuyển: “Tinh Trầm, quan tâm đến những chuyện xảy trong quá khứ, chỉ cần em về bên , chỉ cần hai ở cạnh thì khó khăn gì là thể giải quyết .”
“Thế nên…” Giọng của thấp thêm chút nữa: “Chúng đừng chia tay, nhé?”
Giọng khàn khàn của đàn ông vờn quanh bên tai.
Nguyễn Tinh Trầm sự kiên định, bao dung trong lời của , cũng cảm nhận cơn tức giận lẫn ấm ức.
Nhất là câu: “Chúng đừng chia tay, nhé?”
Nó khiến cô run lên.
Đây chắc là đầu tiên trong đời, Cố Húc hạ thấp nhỉ? Viền mắt cô cay cay, chua xót chết, lòng cũng chẳng lấy gì dễ chịu. Cô mím môi gì, sợ mở miệng nghẹn ngào .