Cô hiểu ý Cố Húc. Ý  là, dù cô     chăng nữa, chỉ cần hai  họ bên , khó khăn sẽ  khắc phục… ,  đời ,   trắc trở nào cũng giải quyết .
Mười năm . Cơn ác mộng đó ở bên “ bạn” với cô  mười năm. Cô mãi mãi  thể quên đoạn thời gian tối tăm đấy.
Không quên  những gì xảy  trong căn phòng .
Không quên  dáng vẻ điên loạn của ,  quên  cảnh tượng m.á.u chảy thành sông ngày .
Cơ thể bắt đầu run rẩy.
Nguyễn Tinh Trầm co   trong cái ôm của Cố Húc, bịt chặt tai, nhắm mắt, nhưng dù , cô vẫn  thấy, vẫn  .
Vô dụng thôi!
Đời , cô  cách nào quên  cảnh đó. Chỉ cần cô còn nhớ, cô sẽ  thể nào tiến thêm một bước, nảy sinh quan hệ  mật với Cố Húc. Rồi  nào cô cũng sẽ giống như tối nay, đẩy  .
Anh là một  đàn ông bình thường,  chịu nổi  như cô, chịu đựng một mối quan hệ  khiếm khuyết?
Mắt  đỏ, nhưng cô kiềm nén  , sống c.h.ế.t cắn môi, ép nước mắt chảy ngược  trong.
“Cố Húc…”
Lòng Nguyễn Tinh Trầm đau như d.a.o cắt, cơ mà biểu cảm  gương mặt  ung dung. Cô  thẳng , lấy  một tấm hình từ trong ví tiền để bên cạnh đưa cho Cố Húc,  ánh mắt ngạc nhiên của , nhẹ giọng : “Đây là tấm hình từ  lâu  lâu  ,  cho em.”
Vừa , tay cô  miết nhẹ tấm hình.
Suốt mười năm nay, đây là món đồ quý giá nhất với cô, coi như vàng bạc châu báu mà giấu kỹ trong ví tiền. Vào giai đoạn tăm tối nhất trong cuộc đời, chỉ khi ôm  tấm hình , cô mới yên tâm   giấc ngủ.
Mà bây giờ, tay cô cầm tấm hình, trả nó cho chủ cũ.
Khoảnh khắc trông thấy tấm hình, Cố Húc  kinh ngạc. Đây là cảnh trong bộ phim đầu tiên của . Nhìn bức ảnh là , nó  tồn tại  nhiều năm . Ngày , do thấy hứng thú với giới giải trí nên  mới bước  giới trải nghiệm thử, chỉ ôm tâm lý  chơi thôi. Đến cả khi vụt lên thành ngôi  nổi tiếng, thu hút vô  fan hâm mộ,  vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất cần đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-201-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Đổi  là diễn viên khác, họ sẽ vội vàng duy trì fan hâm mộ,  phim xong  khắp nơi tuyên truyền. Còn  thì .
Mê Truyện Dịch
Thậm chí,  bao nhiêu năm  mắt,    nào ký tên lên ảnh .  mà, nét chữ và cách ký tên  tấm ảnh  quả thật là nét chữ của . Không  nghĩ đến cái gì, sắc mặt  chợt biến, lập tức lật mặt  tấm ảnh. Trên đó, quả nhiên  một đoạn văn: “Thế giới   cả ác lẫn thiện.”
“Em  tin rằng,  thế giới , luôn luôn  một thứ gì đó đáng để em mong đợi. Mở mắt , đẩy cửa sổ, đón lấy ánh mặt trời,  em sẽ phát hiện  thế giới    nhiều thứ   đang chờ em khám phá.”
“Chúc nụ  của em luôn xinh  như hoa, chúc em   năm tháng lãng quên. Chúc em tiền đồ như gấm, vạn sự như ý.”
…
Mười năm , ngày phim điện ảnh khởi chiếu.
Anh đóng vai nam chính, danh khí tăng vọt. Tuy công việc   chỉ  chơi mà thôi nhưng vẫn    đại diện và công ty. Fan hâm mộ thường sẽ gửi thư hoặc tặng quà cho , bày tỏ sự yêu thích của  với . Mấy thứ    do trợ lý của  phụ trách nhận. Hẳn  một ,  rảnh rỗi đến buồn chán nên lấy đồ   tặng xem thử.
Đồ chơi, quần áo, thư, cần gì  đó,  xem thêm mấy cái là mất hứng thú.
,  đời , hẳn  tồn tại thứ gọi là duyên phận. Đến phong thư cuối,   mất hết hứng thú, tình cờ ,   chính là bức thư Nguyễn Tinh Trầm gửi.
Khi đó, Nguyễn Tinh Trầm mới 15 tuổi,  hề bày tỏ sự yêu thích của  đối với  như  khác mà kể cho   chuyện  trải qua. Cô gái nhỏ  coi  như hốc cây để trút bầu tâm sự,  hết   chuyện  trải qua.
Ở thế giới  sống, từ nhỏ     đủ các loại vẻ mặt, sớm   dễ mủi lòng thương hại. Cơ mà,  hiểu vì ,  đến thư của cô, cảm nhận  sự đau khổ và bi thương  hàng chữ,   nhịn   mà  thư trả lời.
Nghiêm túc  thư trả lời xong,  còn đính kèm thêm một tấm hình  chữ ký và lời chúc phúc   ở mặt . Sau đó,  giao nó cho trợ lý, nhờ gửi đến đúng địa chỉ  gửi thư đến. Và một thời gian  dài  đó, lòng  luôn đau đáu câu chuyện .
Thì , cô gái năm đó đúng là cô. Mới 15 tuổi  nếm đủ bạo lực gia đình,  cưỡng hiếp. Cố Húc ngơ ngác  Nguyễn Tinh Trầm, diễn đạt  thành lời cảm xúc của  lúc , chỉ  lòng  đang  bối rối,  thứ xáo trộn hết cả lên.
“Cố Húc .”
Nguyễn Tinh Trầm  , nhẹ giọng : “Trước đây, nếu   bức thư của ,  thể em sẽ  gắng gượng, chống đỡ nổi. Vì  thư của , lời chúc phúc của , em mới   đến ngày hôm nay…” Cô mỉm , hai mắt nhuốm đầy thê lương, đến giọng cũng nghẹn ngào: “Vốn em tưởng,   thể cố gắng hơn nữa.”