“Tiểu nha đầu   lương tâm…”
Cố Húc cắn một cái  lỗ tai Nguyễn Tinh Trầm nhưng  dùng nhiều sức, chỉ cắn một cái mang ý trừng phạt tượng trưng, tiếp tục : “Lúc  nâng đỡ   nàng đăng cơ, chuyện gì nàng cũng , bây giờ  như ý  nàng  định trở mặt  nhận ?”
Trước , Nguyễn Tinh Trầm đóng phim  thích tiếp xúc quá nhiều với  khác.
 lúc ,  đàn ông phía  là  cô thích, cô  còn sức chống cự mà ngã  lòng . Thậm chí vành tai cô còn đang   đó cắn, cả  cô như vũng xuân thủy dựa  n.g.ự.c , nếu   còn  đoạn ngắt  thì cô sợ cô  thể   lời thoại.
“Ngươi…”
Nguyễn Tinh Trầm liều mạng  đầu óc tỉnh táo. Dựa theo phát triển của kịch bản nàng cắn môi   nào đó, nét mặt tức giận  chịu khuất phục, thanh âm khàn khàn: “Rốt cuộc ngươi   gì?”
“Ta   gì ?”
Đột nhiên Cố Húc  một cái, xoay mặt nàng . Ánh mặt trời chiếu xuống  ,  cúi đầu  bờ môi ướt át của Nguyễn Tinh Trầm,  cả đôi mắt đào hoa gợn sóng ẩn chứa sự  hổ và giận dữ.
Hoạt sắc sinh hương.
Mê Truyện Dịch
Ngoài bốn chữ ,   thể nghĩ   câu nào để   giờ phút  nữa.
Vì mắc kẹt ở đây nên lời thoại phía  của Cố Húc  , mãi cho tới khi đạo diễn Hạ ở bên  nổi đóa: “Cố Húc,  đang  cái gì thế?”
Đột nhiên   phát hiện , Cố ảnh đế  ở trong giới giải trí mười năm, luôn diễn một  là qua, giờ trong lúc đóng phim  xuất thần?Quay xong cảnh   một  nữa, Cố Húc  Hạ Hồng Phi ‘mời’ qua đó.
Thật    đều ,  là mời nhưng là đạo diễn Hạ  phát hỏa. Có điều, vì danh khí của Cố ảnh đế nên mới đóng cửa dạy dỗ, chứ đổi  là nghệ sĩ khác thì  sớm  mắng trực tiếp tại phim trường.
Nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, các nhân viên công tác khác  dám nhiều lời, nhốn nháo cách xa thu dọn đồ trong tay . Họ sợ khí thế của hai   quá lớn, lửa giận  bén tới tận   bọn họ.
Chỉ   Nguyễn Tinh Trầm lo lắng  bên ngoài phòng nghỉ.
Mới nãy, khi Cố Húc thất thần   gì  cô  hoảng sợ. Từ lúc Cố Húc tiến  giới cho tới bây giờ,  thể  là bảo vật trong lòng các đạo diễn. Dù là diễn vai gì, chỉ cần đối phương   vấn đề thì sẽ diễn một  là qua… thế mà hôm nay, trong lúc đóng phim   thất thần.
Tuy tình huống đó chỉ xảy  trong nháy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-26-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
 vì đối tượng là Cố Húc nên chuyện cũng vì thế mà to hơn.
Nguyễn Tinh Trầm  bên ngoài  thể  thấy  mấy nhân viên công tác đang  cách đó  xa, nhỏ giọng : “ thấy trạng thái gần đây của Cố ảnh đế xuống dốc khá nhiều.” “Thì đúng là thế mà,    nghỉ ngơi ba năm,  trạng thái  thể  xuống dốc.”
Vốn cô chỉ lo lắng thôi nhưng  xong mấy lời , khuôn mặt cô như  mây đen giăng kín.
Lâm Hạ  cạnh Nguyễn Tinh Trầm, thấy sắc mặt  bên cạnh càng lúc càng trầm xuống, cô vội : “Chị Tinh, chị đừng để ý tới những  đó. Bọn họ thì  cái gì chứ? Chỉ là    …” Nói xong, cô   ánh mắt lo lắng của Nguyễn Tinh Trầm, an ủi: “Chị yên tâm , Cố ảnh đế và đạo diễn Hạ quen   nhiều năm như , chắc   việc gì .”
Nói thì  thế, nhưng trong lòng Nguyễn Tinh Trầm vẫn lo lắng  thôi.
Khi đóng phim, đạo diễn Hạ  bao giờ để ý tới giao tình, cũng mặc kệ luôn đối phương là ai. Chỉ cần   ông  lòng là  mắng. Lúc mới  đoàn  phim, cô   ông mắng  ít.
Lại … đây là  đầu tiên Cố Húc gặp chuyện .
Cô  lo lắng.
Nguyễn Tinh Trầm mím môi  căn phòng đóng chặt cách đó  xa, một lúc  mới  với Lâm Hạ: “Em về phòng hóa trang  , chị đợi ở đây một lát.”
“Chị Tinh…”
Lâm Hạ  khuyên một câu là ở đây  đến kẻ , chị Tinh cứ  im ở đây đợi  .  còn  kịp     một câu: “Em  về  .”
Biết tính cô, Lâm Hạ   gì nữa mà gật đầu, mang theo bình giữ ấm và mấy thứ khác rời .
Chờ cô rời  , Nguyễn Tinh Trầm    trong hành lang. Biểu cảm lo lắng  mặt lộ rõ.
Mà phòng nghỉ lúc    cảnh tượng bừng bừng lửa giận, bầu  khí giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng. Hạ Hồng Phi   ghế,  Cố Húc đang  ở ghế sofa đối diện. Ông rút một điếu thuốc đưa qua  cũng tự  lấy một điếu, lấy xong  hút mà   hỏi: “Hôm nay    thế?”
Cố Húc nhận t.h.u.ố.c lá xong  hút, thậm chí còn  đốt lửa.
Anh đặt thuốc bên khóe miệng   thoáng qua tên nhãn hiệu,  nhạo: “Khẩu vị của ông chục năm nay  từng  đổi.” Anh tiện tay ném điếu thuốc lên bài, lùi  , dùng giọng điệu biếng nhác : “Không  cả, chỉ  thất thần thôi.”