Lúc  mấy lời , giọng    tự nhiên lắm.
Anh cũng   mới nãy đóng phim     nữa. Nhìn bộ dáng hoạt sắc sinh hương của bé con,  như  mắc kẹt. Quay phim nhiều năm , đây là  đầu tiên  rơi  trạng thái như thế.
Anh cúi đầu, tay nhịp nhẹ lên tay vịn thành ghế, : “Sau  sẽ  tái phạm nữa.”
Cố Húc  ở trong giới mười năm. Tuy   tính là chuyên nghiệp nhưng trong công việc  bao giờ để  khác  bận lòng.
Hạ Hồng Phi  quen  mười mấy năm,   gọi   trong    là  dạy dỗ , chỉ là   giờ tình trạng của  thế nào thôi. Dù  thì đây cũng là  đầu tiên Cố Húc mắc sai lầm trong lòng đang đóng phim.   Cố Húc  thế, ông  nhiều lời, chỉ : “Nếu   , thì    nữa.”
“Đi  ngoài .”
Lúc , tâm trạng Cố Húc  khôi phục như bình thường. Nghe ông  thế,   những   mà còn để hai tay đan   gác  đầu, tiếc nuối : “Lão Hạ, ông dễ dàng buông tha  thế ? Ông  còn  biệt danh ‘bạo quân phim trường’ ? Bây giờ bên ngoài    bao nhiêu  đang đợi xem kịch  .”
Hạ Hồng Phi đang định hút thuốc    một câu như thế. Ông  sang  Cố Húc, thấy bộ dáng của , sắc mặt ông tối sầm xuống, mắng: “Tha cho , còn  mau cút ?”
Lần , Cố Húc   lên thật.
Chỉ là  khi   ngoài,  ngừng chân     phía , nghiêm túc  với Hạ Hồng Phi một câu: “Hút ít thuốc thôi,   ông thích bộ phim  nhưng đừng lăn lộn tới mức hỏng . Nhỡ  hỏng   còn   việc gì.” Nói xong,  đợi ông mở miệng   mở cửa   ngoài.
Hạ Hồng Phi  theo bóng lưng Cố Húc rời , động tác hút thuốc khựng .
Dường như  ngờ những câu   thoát  từ miệng Cố Húc.
Ông lớn tuổi ,  thể  ,   khả năng đây sẽ là bộ phim cuối cùng ông  trong cuộc đời . Hàng chục năm qua, ông  đoạt   nhiều giải thưởng, bộ phim    cũng là để tranh giải nên ông càng thêm nghiêm khắc,  nó trở nên tinh xảo.
Khoảng thời gian , áp lực của ông quá lớn, dường như ngày nào cũng hút hết một gói thuốc lá.
Cứ tưởng là Cố Húc  tính cách như thế sẽ  quản việc ,  ngờ…
Ông   lắc đầu, ấn điếu thuốc đang cháy trong tay  gạt tàn. Người  bình thường  cái gì cũng như đang khinh thường, nhưng thật  trong lòng  mềm mỏng hơn bất cứ ai.
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-27-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Cố Húc   khỏi phòng nghỉ  thấy Nguyễn Tinh Trầm  cách đó  xa.
Bước chân  dừng . Không đợi   chuyện, cô gái nhỏ  vội vã  qua đây: “Thầy Cố, …    chứ?”
Cô gái nhỏ   quần áo,   cô vẫn là trang phục cưỡi ngựa màu xanh nhạt. Tay áo bó, chiết eo càng  cho dáng  cô cao hơn. Mấy   gặp mặt, cô gái nhỏ luôn mặc một chiếc áo khoác lông màu đen to, ngay cả mấy   phim , quần áo cũng thuộc dạng to, rộng nên đây là  đầu tiên  thấy cô mặc một bộ quần áo phác họa dáng  như .
Anh  nhịn  mà đánh giá dáng .
Cô gái nhỏ hình như cao  1m65, chân dài, eo nhỏ,  lên bên …
Cố Húc nhớ tới lúc  thất thần khi đóng phim, thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Người khác   ,  em còn ở đây?”
“…”
Nguyễn Tinh Trầm do dự một lúc mới nhẹ giọng : “ lo là đạo diễn Hạ sẽ mắng .”
Nói câu  , mấy lời tiếp theo trở nên dễ dàng hơn nhiều. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc   , hỏi: “Anh,    chứ?”
Nương theo giọng ,  cúi đầu  .
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, hai bên tóc thuận theo rũ xuống bên vai, khuôn mặt  che giấu  sự lo lắng. Nhìn dáng vẻ  của cô,    tim Cố Húc mềm nhũn,  cứ thế cúi đầu  , giọng  trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Lo lắng cho ? Sợ   mắng? Sợ   vui?”
“Cô gái nhỏ, em…”
Nguyễn Tinh Trầm đợi một lúc vẫn  thấy   hết, chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “   cơ?”
Cố Húc  cô hồi lâu  lắc đầu ,   hết câu đó. Anh khom lưng  cô, : “Sợ   vui như thế,     bảo em gọi  một tiếng ca ca, em  gọi?”
Anh chỉ thuận miệng  một câu thôi.
Anh  trêu cô gái nhỏ ,   thấy cô đỏ mặt.
“Nếu  thật sự    gọi như thế,  sẽ  cho  …” Vốn dĩ, Nguyễn Tinh Trầm   lực chống cự với Cố Húc. Lần , hai  ở phim trường, xung quanh  đến   nên cô sợ    thấy   truyền  tin đồn  nên .  bây giờ bọn họ đang ở cách phim trường  xa, thậm chí ngay cả nơi đang  cũng là góc khuất.
Mê Truyện Dịch