Nguyễn Tinh Trầm  cần. Làn da cô cực kỳ nhẵn nhụi. Trang điểm cả ngày trời cũng  đổ dầu  là bao, thậm chí còn  cần trang điểm .
Nếu là bình thường, Nguyễn Tinh Trầm nhất định sẽ  sang  với cô    “Cảm ơn.”
 tâm trạng cô hôm nay  . Nghe  khen mà cô chẳng phản ứng gì, tiếp tục lật kịch bản  xem. Cảnh  sắp tới là cảnh  cưỡng bức duy nhất  trong bộ phim.
Nguyên nhân là do Nhiếp chính vương  nữ chính  quan hệ lén lút với  đàn ông khác nên sinh lòng ghen tuông, ép hỏi  thành nên mới tạo thành cục diện như thế.
Thật , Nguyễn Tinh Trầm tiến  giới giải trí ba năm nhưng mãi  nổi tiếng là  một nguyên nhân nữa. Tuy cô  để tâm tới thù lao đóng phim và địa vị trong giới nhưng chỉ cần trong phim  cảnh hở hang quá mức hoặc mấy cái như cưỡng bức, giam lỏng là cô  nhận.
Trước khi nhận lời  phim của đạo diễn Hạ, cô cũng từng do dự nhưng  đó vẫn gật đầu.
Cơ hội để hợp tác với Cố Húc   nhiều. Nếu   cô để vuột mất cơ hội thì   còn  thêm cơ hội nào khác .
Mấy ngày nay cô luôn xây dựng tâm lý cho bản .
Vốn tưởng   thể thản nhiên đối mặt nhưng tới phút chót Nguyễn Tinh Trầm mới để lộ  là bản  khẩn trương. Loại khẩn trương hiếm gặp   cho cô    yên, thậm chí cô còn nghĩ tới việc đá cửa bỏ chạy,  tới một nơi thật xa.
Lâm Hạ  theo cô  ba năm, là  nhận  cảm xúc của cô  đổi nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Cô nàng cảm thấy khó hiểu. Trước , mỗi khi  diễn với Cố ảnh đế, chị Tinh luôn vui mừng kích động,  hôm nay  như  chạy trốn nhỉ? Cô nàng  hỏi ngay lập tức mà đợi tới khi Linda dặm  lớp trang điểm xong, rời , mới hỏi: “Chị Tinh, chị  thế? Chị cảm thấy trong   thoải mái ạ?”
Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác ngẩng đầu lên, lắc đầu khi  thấy sự lo lắng trong ánh mắt Lâm Hạ: “Chị  , chỉ cảm thấy  mệt thôi.”
Mấy ngày nay, cô  phim  ngừng nghỉ, tối đến  thức chiến đấu với nhóm “Cô gái Nhật Tân” nữa nên dù cơ thể    bằng sắt cũng  thể chịu nổi. Vì , Lâm Hạ  nghi ngờ gì, rót cho cô một ly  táo đỏ cẩu kỷ: “Hôm nay  xong chị  về ngủ luôn , đừng xem weibo nữa. Quầng thâm  mắt chị càng lúc càng rõ  đấy.”
Mê Truyện Dịch
“Ừm.”
Nguyễn Tinh Trầm gật nhẹ, tiếp tục  nội dung trong kịch bản.
Lời thoại  giấy cô  xem hơn chục , thậm chí còn xem luôn cả lời thoại của Cố Húc nữa. Nguyễn Tinh Trầm nhắm chặt hai mắt , tay cầm kịch bản  dùng sức  tờ giấy trở nên nhăn nhúm, hít một  thật sâu, chuẩn  tâm lý.
Sẽ   .
Người diễn với cô   ai khác mà là Cố Húc cô  thích mười năm. Cô nhất định  thể   cảnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-34-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
**
Tại phim trường.
Từ  tới nay, Hạ Hồng Phi luôn cố gắng  cho từng thước phim đạt tới độ chân thật nhất  thể. Cảnh   là cảnh tối nên bọn họ chờ tới tối mới bắt đầu . Quay phim cả một ngày, giờ dù là diễn viên  nhân viên đoàn  phim cũng thấy mệt mỏi nhưng  may là bọn họ  năng lực của Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc.
Khoảng thời gian , hai  tương tác với  khá .
Ngoại trừ  Cố Húc thất thần  thì những  khác đều một  là qua. Mọi   lo lắng nhiều, còn nghĩ cảnh   một  là xong, bọn họ sẽ thu dọn đồ về nhà sớm.
 “một  là qua” trong dự liệu  xuất hiện, ngược  còn  hô cắt liên tục.
“Cắt cắt cắt!”
Một cảnh mà ngừng tới tận mười mấy   cho sắc mặt vốn dĩ  khó coi của Hạ Hồng Phi càng trở nên nặng nề hơn. Ông ném mạnh bộ đàm lên  bàn  mắng Nguyễn Tinh Trầm  nể nang gì: “Cô   đấy? Có đóng phim  ? Nếu  đóng  thì cút về cho !”
Tuy nhân viên công tác   gì nhưng sắc mặt cũng  khó coi.
Bọn họ  ngờ là cảnh diễn   quá mức gian nan, thậm chí còn     hô ngừng,  kịp diễn phần .
Giang Thanh xuất hiện trong đoàn  phim  khiến   bàn tán sôi nổi, giờ tới Nguyễn Tinh Trầm  hô cắt liên tục  cho tiếng bàn tán  dừng  .
“Nếu là chị Giang, chắc chắn một  là xong.”
“ thế,   đạo diễn Hạ nghĩ gì mà chọn cô . Rõ ràng chị Giang là  thích hợp hơn.”
…
Tuy là bọn họ thấp giọng bàn luận nhưng  nhiều   nên Nguyễn Tinh Trầm cũng  thấy. Hốc mắt cô đỏ lên. Không  là vì lời trào phúng của bọn họ mà là vì  bản   vượt qua nổi.
Không chỉ  chậm tiến độ của đoàn  phim mà còn  lãng phí thời gian của bọn họ.
Da Nguyễn Tinh Trầm vốn trắng, giờ  còn trắng bệch. Ngay cả màu môi cô cũng trở nên nhợt nhạt. Cô  ở giữa trường , cúi đầu xin   : “Xin  ạ. Xin   .”