Sau đó, cô, thấp giọng : “Bé con, đừng nghĩ như .”
Vừa thật sự ý nghĩ bắt nạt bé con, ít nhất cho cô một bài học nhớ đời, đừng cái gì cũng ngây thơ theo.
Huống hồ, xác thật .
“ mà bắt nạt em thật thì những bên ngoài ai dám gì, em chỉ thể tủi giữ im lặng thôi. Đừng là công ty quản lý sẽ giúp em, ngay cả trong vòng cũng ai thể giúp em, về …” Cố Húc miễn cưỡng duy trì phận tiền bối trong giới, ân cần dạy dỗ .
Mê Truyện Dịch
đợi hết, ban nãy còn hổ dám ngẩng lên, cãi : “Anh sẽ như thế.”
Mấy lời kịp chặn ở họng.
Cố Húc cúi đầu Nguyễn Tinh Trầm. Giọng của cô gái nhỏ mềm mại nhưng cực kỳ nghiêm túc. Tay đặt đầu gối cong, nhịn mà bật : “Tin tưởng thế ? Chắc chắn là sẽ tổn thương em?”
“Ừm.”
Trả lời chút do dự, còn bổ sung thêm câu với giọng chắc nịch: “Anh sẽ như thế.”
Cố Húc nên nên đầu hàng, nhưng tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Anh đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục nữa, chỉ : “Được, ngoài .” Còn tiếp tục trì hoãn thì bên ngoài sẽ cái gì. Anh thì nhưng bé con da mặt mỏng, nếu những lời nên khi đỏ bừng mặt lên.
Nguyễn Tinh Trầm phản bác .
Cô cũng nếu còn kéo dài thời gian thì bên ngoài sẽ nghĩ lung tung, nên sửa sang quần áo cuối vội vàng ngoài.
Cố Húc cứ theo bóng lưng cô mãi cho tới tận khi khuất hẳn mới dời tầm mắt sang chỗ khác, . Cô gái nhỏ trưởng thành như thế nào nhỉ? Ở trong giới giải trí ba năm mà đôi khi vẫn ngây thơ như một đứa trẻ.
Nhìn chăn gấm đắp tới eo, bất đắc dĩ đưa tay day ấn đường.
Thanh tâm quả dục nhiều năm , hôm nay quá giới hạn tận hai . Lần đầu tiên là ở trong phòng nghỉ hút thuốc lá, thứ hai là lợi dụng đặc quyền ở phim trường để bắt nạt khác.
Anh lắc đầu.
Bé con thì mềm mại chút công kích nào nhưng là sát thương trí mạng đối với .
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-40-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Lúc Nguyễn Tinh Trầm ngoài một nhân viên công tác rời .
Hôm nay tuy ở khá lâu nhưng kết quả khiến Hạ Hồng Phi hài lòng nên giơ tay lên thấy thời gian muộn, ông liền vung tay cho nhân viên trở về nghỉ ngơi.
Dù phim trường cũng thuê.
Bình thường ngoài bọn họ chẳng còn ai khác, để đủ loại máy phim ở đây cũng cả.
Lâm Hạ luôn túc trực ở bên ngoài, thấy Nguyễn Tinh Trầm cái là chạy lên đón: “Chị Tinh, chị lâu quá ? Chị mà còn nữa là em tìm chị đấy.” Vừa khoác áo lông lên cô. Vốn dĩ cô nàng định trò chuyện thêm đôi ba câu nữa nhưng thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, lời tới miệng thì ngừng .
Đưa mắt quan sát bốn phía, cô nàng thấp giọng hỏi: “Chị Tinh, chị…chị Cố ảnh đế bắt nạt chứ?”
Cô nàng , để diễn mấy cảnh mật, giữa nam nữ chính nhất định vài động tác mật. Có ít những nam diễn viên nhân cơ hội mà “ăn đậu hũ”.
Tuy nhân phẩm của Cố ảnh đế mà thì sẽ những chuyện như nhưng cô nàng tình cảm chị Tinh dành cho Cố ảnh đế. Nếu Cố ảnh đế mà cái gì thật thì chắc chắn chị Tinh sẽ giãy giụa. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lẩm nhẩm tính thời gian, trong lòng cô nàng như cái gì đó lộp bộp rơi xuống.
Không lẽ chị Tinh… Cố ảnh đế bắt nạt thật?
Vốn khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm đang ửng đỏ nhưng trở nên bình tĩnh. Cô lắc đầu, nghiêm túc : “Đừng lung tung, bắt nạt chị.”
Lâm Hạ cô cũng nhiều lời nữa. Nếu chị Tinh thì chính là .
Ngẫm cũng đúng.
Trong giới, Cố ảnh đế nổi tiếng là gần nữ sắc mà.
Tháng mười hai lạnh, đặc biệt là khi về khuya. Từng cơn gió lạnh buốt phả , ngay cả khi mặc chiếc áo lông vũ dày ấm cũng khiến cả nổi da gà. Lâm Hạ sợ cô cảm nên lôi kéo cô tránh khỏi gió lạnh : “Muộn , ngày mai chị còn đóng phim nữa, chúng nhanh thôi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, mấy bước mới nhớ vết thương Cố Húc, hỏi: “Hạ Hạ, chị nhớ là mấy ngày em mua một tuýp thuốc mỡ đúng ? Còn em?”
“Hả?”
“Còn ạ, trong túi để ở phòng hóa trang đó.” Lâm Hạ xong cô, quan tâm hỏi han: “Chị Tinh, chị thương ở chỗ nào thế?”