Tháng , hai  họ   cảnh diễn chung nào.  chỉ qua vài phân đoạn chạm mặt, cô  cảm nhận  sự chênh lệch rõ rệt giữa  và Cố Húc.
Từ lời thoại đến khả năng diễn xuất, Cố Húc đều đạt tới đỉnh cao. Anh chẳng cần tạo áp lực nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng gấp bội. Hơn nữa, đạo diễn Hạ  là  cực kỳ khắt khe về diễn xuất, cô  chút lo sợ  sẽ  theo kịp Cố Húc.
Bị mắng thì  , điều cô lo lắng là...
Đang miên man suy nghĩ, từ đằng xa  vọng tới tiếng "chào thầy Cố", "chào  Cố". Lòng cô khẽ động,  kìm  mà ngẩng đầu . Tay cô siết chặt kịch bản,  chớp mắt   đàn ông đang  cách đó  xa.
Lúc , Cố Húc  hóa trang và  đồ xong. Anh mặc một bộ thường phục đen, viền vàng ở hai bên, thắt đai ngọc ở eo,  chân là đôi giày thêu kim long viền vàng.
Mê Truyện Dịch
Khóe miệng  khẽ nở nụ  nhạt, đôi mắt phượng  rũ xuống, toát lên vẻ thờ ơ. Anh  ở một   gian riêng, cả  toát  khí chất lười biếng.
Cố Húc thật sự  sức hút mãnh liệt.
Dù ở trong  cảnh nào,  cũng  thể thu hút  ánh  về phía .
Anh luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Ba năm  là .
Ba năm  vẫn .
Không hiểu  Nguyễn Tinh Trầm cảm thấy cơ thể  nóng bừng, như  dòng m.á.u đang sục sôi. Ngay cả đầu ngón tay đang nắm kịch bản cũng run lên. Đây chính là  cô  yêu thầm suốt nhiều năm.
Vứt bỏ tất cả để bước chân  nơi  từng đến, chỉ mong một ngày  sẽ  về.
Mọi  đều bảo cô ngốc.
 cô  thấy những gì   đều đáng giá.
Cố Húc,  ...
Xứng đáng để cô  như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-6-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, việc   khác  chằm chằm Cố Húc  quen , nhưng hôm nay... Anh  về phía cô gái nhỏ đang mặc trang phục hoàng tộc cách đó  xa, ánh mắt khẽ di chuyển,  đó   nghĩ gì mà nụ  nơi khóe miệng càng rõ hơn.
Trợ lý bên cạnh định tìm chỗ cho  nhưng  chỉ thuận miệng  " cần"  bước thẳng tới chỗ Nguyễn Tinh Trầm.
Lúc Cố Húc mới tới, Nguyễn Tinh Trầm  hề  . Chỉ khi cảm nhận     xuống bên cạnh, cô mới bừng tỉnh, ấp úng chào: "Thầy Cố."
Cố Húc  thấy tiếng ,  đầu . Âm cuối trong câu của cô gái nhỏ  ngân lên, mang theo chất giọng miền Nam. Giọng  mềm mại kết hợp với đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên khiến tâm tình  vô cùng sung sướng. Anh bình tĩnh "ừm" một tiếng, nhận lấy bình nước từ tay Ngô Nguyệt nhưng  uống ngay, chỉ  : "Chỗ     ?"
Giọng  vốn dĩ  trầm, hôm nay  còn cố ý đè thấp hơn nữa,  như tiếng đàn cello kéo , vô cùng dễ chịu.
Mặt Nguyễn Tinh Trầm nóng bừng,  dám  thẳng  , chỉ cúi đầu nhẹ nhàng : "Có thể  ạ."
Nói xong, chợt nhớ tới thói quen của Cố Húc, cô vội vàng cầm kịch bản  dậy: "Vậy  cứ  đây,   sang chỗ khác."
Cố Húc đang định uống ,   thì dừng động tác, ý   mặt cũng tan biến. Anh đưa mắt  cô gái nhỏ đang ngó nghiêng tìm chỗ , bỗng dưng tâm trạng  còn vui vẻ như  nữa. Anh đặt chén  xuống,  cô, giọng  trầm trầm: "Sao thế? Sợ  ?"
Chứ   thấy  đến    ?
Bản   mang một khí chất  mạnh mẽ, trong đoàn  phim, ngoại trừ Hạ Hồng Phi,  ai là  sợ .
Huống chi giờ   thu  nụ , giọng  trầm xuống, lộ  vẻ mặt nghiêm túc. Bình thường Nguyễn Tinh Trầm ít khi để ý đến cảm xúc của  khác, nhưng với Cố Húc thì khác. Mặt cô trắng bệch, giọng  cũng trở nên mất tự nhiên: "...  ,  sợ  quấy rầy ."
Nhìn dáng vẻ  của cô, lòng Cố Húc mềm xuống.
Anh lắc đầu,  bất đắc dĩ  buồn ,  giận cô gái nhỏ   gì chứ? Mà     từng cư xử ôn hòa với ai, cô sợ cũng là điều bình thường. Giọng  nghiêm túc của  giờ  hòa hoãn đôi chút: "Không quấy rầy gì cả,  quấy rầy thì là  quấy rầy cô."
Tay  cầm kịch bản chỉ sang bên cạnh: "Ngồi xuống , sắp  diễn  đấy,   thử đối diễn với  ?"
Đối diễn cùng với Cố Húc?
Trong lòng Nguyễn Tinh Trầm d.a.o động. Đương nhiên cô  đối diễn với  . Cô  xuống  chút do dự, thái độ khiêm tốn, giọng  vẫn mềm mại như lúc nãy: "Làm phiền thầy Cố ."
Hạ Hồng Phi và phó đạo diễn  thảo luận xong cốt truyện cần  hôm nay. Anh  sang  với nhân viên: "Mau gọi Tiểu Nguyễn  đây ." Hôm nay là  đầu tiên nam nữ chính diễn đối mặt. Cố Húc thì   lo lắng, còn Nguyễn Tinh Trầm tuy khả năng diễn xuất  tồi nhưng để bắt nhịp với Cố Húc vẫn  khó.