Ví dụ như bây giờ .
Chỉ một đôi dép thôi mà cô  bắt đầu phát huy  năng lực Holmes.
Đôi dép lê lông trắng  còn mới,   ai  cả. Trong nhà ngoài  thở của Cố Húc  thì  bất kỳ mùi nào nữa.
Nơi  chỉ   Cố Húc ở.
Không  ai khác.
Không  vì , đột nhiên cô  thở phào nhẹ nhõm một . Suy đoán lúc nãy còn lơ lửng trong lòng cũng  buông xuống.
Nguyễn Tinh Trầm bỗng thấy   buồn . Vốn cô chỉ    ở xa xa  Cố Húc,  định quấy rầy nhiều nhưng càng tiến gần cô  càng  nhịn  mà suy nghĩ miên man. Sẽ nghĩ   Cố Húc  thích ai , sẽ nghĩ xem trong cuộc sống của Cố Húc  ai khác tồn tại .
Sợ     suy nghĩ của , Nguyễn Tinh Trầm khom lưng đổi dép xong liền   Cố Húc nữa, bắt đầu quan sát cách bày trí căn nhà.
Vốn cô tưởng với tính cách của Cố Húc, cách bày trí trong nhà sẽ mang theo phong cách lạnh lùng, ai ngờ nó   ấm áp.
Màu chủ đạo của căn nhà là màu trắng nhưng các vật dụng khác cùng đồ trang trí   hề đơn điệu.
Ánh đèn ấm áp tỏa sáng cả phòng. Thứ đập  mắt đầu tiên là một cái ghế sofa cỡ lớn  lót lông dê. Gần cửa sổ sát đất thì đặt ghế mây. Bên ngoài cửa sổ là vườn hoa. Vì giờ  tối nên chỉ thấy  mơ hồ vườn hoa   trồng, nhưng dù là cây xanh  hoa đều  chăm  .
Không  Cố Húc  ấn cái gì mà trong nhà vang lên tiếng đàn cello  như tiếng nước chảy róc rách, đưa    trạng thái   thả lỏng.
Vừa  Nguyễn Tinh Trầm   căng thẳng nhưng giờ cũng theo đó mà thả lỏng hơn.
Thấy hai đầu lông mày Nguyễn Tinh Trầm giãn , sắc mặt Cố Húc cũng hòa hoãn hơn. Bên ngoài  lạnh nhưng trong phòng  ấm áp. Anh cởi áo ngoài  thì bên trong còn mỗi chiếc áo sơ mi mỏng. Anh  xắn tay áo lên   về phía phòng bếp, thuận miệng hỏi: “Em  uống nước  uống sữa?”
Nguyễn Tinh Trầm nhẹ nhàng đáp: “Uống sữa.”
Cô ngủ  ngon. Tối nào cô cũng  uống một cốc sữa mới ngủ .
Cố Húc gật đầu,   gì nữa mà   phòng bếp  nóng sữa bò.
Mê Truyện Dịch
Không  là do Cố Húc  còn ở bên cạnh  do âm nhạc trong nhà quá thư thái mà Nguyễn Tinh Trầm  quá khẩn trương nữa. Cô  tới ghế sofa, thẳng lưng  xuống,   đông ngó tây nữa.
Bỗng nhiên,  một vật sống lông xù nhảy lên đùi cô.
Nguyễn Tinh Trầm hoảng sợ, đang định  lên thì phát hiện  đó là một con mèo nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-67-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Con mèo nhỏ   lớn lắm, đoán chừng mới chỉ mấy tháng tuổi. Mặt tròn mà mắt nó cũng tròn nốt. Tuy cô  từng nuôi mèo nhưng cũng  con  thuộc giống Garfield(1).
Chú mèo nhỏ   hề sợ  lạ, cứ đến   đùi cô  ngẩng đầu lên . Dường như nó còn đang lấy lòng nên nhẹ “meo” một tiếng.
Nguyễn Tinh Trầm thích mèo nhưng từ  tới nay  từng nuôi. Hiện giờ  một chú mèo nhỏ   đùi , mở to hai mắt tròn xoe mà , cô thấy cực kỳ đáng yêu.
Trái tim cô tan chảy. Cô cẩn thận vươn tay  như sợ  sẽ  nó hoảng sợ. Lúc đầu, cô  dám chạm  nhưng thấy  sờ một lúc mà nó  hề khó chịu mới to gan hơn, nhẹ giọng meo theo nó. Nghe nó “meo meo” đáp , Nguyễn Tinh Trầm mới hòa hoãn mặt mày.
Chờ tới lúc Cố Húc mang  sữa tới thì một  một mèo   quen  xong. Người thì cúi đầu vuốt lông, vật thì yên tĩnh  ở đó phát  âm thanh thể hiện rằng   thoải mái.
“Bé con ơi, gọi chị .”
Nguyễn Tinh Trầm  thấy Cố Húc  tới vì mải cúi đầu trêu mèo.
Gọi chị?
Cố Húc nhướng mày, đặt sữa bò xuống  mặt Nguyễn Tinh Trầm. Thấy cô giật  ngẩng đầu,  : “Cô gái nhỏ, em thế  là đang chiếm tiện nghi của  đấy.”
“Hả?”
Nguyễn Tinh Trầm phản ứng  thì thấy Cố Húc  xuống sofa, ngoắc ngoắc tay vẫy mèo, : “Con trai, qua đây.”
Tác giả  lời  :
Cố Húc: Biết nó gọi  là gì ?
Tinh Trầm: Cái gì?
Cố Húc ( cô ,   sang chỗ chú mèo nhỏ): Con trai, qua đây… ( sang  cô gái nhỏ,  thấp giọng ) bé con, em còn   gọi là chị ?
**
Dường như chú mèo nhỏ  thể hiểu tính  nên Cố Húc  ngoắc tay một cái nó  chạy qua, còn thuần thục tìm một tư thế thoải mái.
Tuy nó nhỏ nhưng  hề nhẹ. Lúc thả   xuống  thể  thấy   nó lượng thịt  nhiều. Nó  l.i.ế.m chân  kêu “meo meo” như  hỏi “đồ của trẫm ”.
“Đã béo thế   còn  ăn? Béo c.h.ế.t con.”
Cố Húc ghét bỏ duỗi tay  xoa đầu nó nhưng vẫn mang đồ ăn  chuẩn  lên, đặt ở một bên  mặt đất,  vỗ nhẹ   nó, bảo nó tự   ăn.