“Bình An?” Cố Húc nhẹ giọng   hai chữ , phát hiện cô gái nhỏ mở to đôi mắt sáng lấp lánh  , dùng sự im lặng để dò hỏi xem tên   . Anh bật , cổ vũ cô: “Rất ý nghĩa,  dễ .”
Sau đó,  đưa tay xoa vật nhỏ trong lòng, cúi đầu hỏi: “Vật nhỏ, con thích cái tên  ?”
“Meo.”
Bình An kêu lên một tiếng.
Cố Húc  Nguyễn Tinh Trầm, : “Ồ, nó thích lắm.”
Nguyễn Tinh Trầm ngắm một  một mèo,  tít mắt. Có lẽ, cuộc trò chuyện   kéo  cách hai  gần  hơn nên  cô thốt  nghi hoặc trong lòng : “Thầy Cố, một   nuôi chú mèo  ạ?” Cô luôn cảm thấy Cố Húc  giống   nuôi động vật.
Cố Húc  ngay cô đang nghi ngờ điều gì,  vuốt lông Bình An  : “Có một hôm,   về nhà  buổi tối khi đóng phim xong thì thấy nó  ở góc tường. Nhìn nó đáng thương quá nên nuôi.” Nói xong,  : “Em đừng để dáng vẻ hiền lành hiện tại của nó lừa. Hồi  mới nuôi, nó như con báo nhỏ ,   nó cắn mấy  đấy.”
Nguyễn Tinh Trầm nhớ tới hồi    đoàn  phim. Có một , cô  thấy dấu răng  ngón tay Cố Húc nhưng khi đó hai    nên cô  hỏi.
Mê Truyện Dịch
Ai ngờ, mới  vài tháng trôi qua, cô    nhà nam thần , cùng nam thần thảo luận về chú mèo  nuôi. Đây là chuyện mà   cô  dám mơ tới. Đôi mắt Nguyễn Tinh Trầm cong lên như vầng trăng non, biểu cảm cực kỳ sung sướng. Quá khứ, cô luôn thấy bản  quá xui xẻo nên mới gặp gia đình đó và sự việc .
 bây giờ, cô  thấy thế giới   .
Cô khoan khoái hít thở, tươi  vì niềm vui, cả  như lơ lửng trong  trung, tâm trạng thoải mái và thả lỏng. Nó giống như những gì   Cố Húc  trong thư cho cô, cô sẽ tìm  thứ   thuộc về   cuộc đời .
Và Cố Húc…
Là điều   nhỏ bé của cô.
Cố Húc    khuôn mặt cô  thả lỏng như . Anh nhướng mày,  đặt câu hỏi, mặc cô  trộm như một chú mèo. Phòng khách rộng rãi bỗng chốc chẳng  tiếng  , chỉ  tiếng nhạc vờn quanh. Sau thấy  muộn,  mới : “Được , để  đưa em lên tầng.”
Chỉ một câu thôi   Nguyễn Tinh Trầm cứng , mặt đỏ bừng.
Nãy  chuyện thì   cảm giác gì nhưng hiện tại, dây thần kinh cô căng như dây đàn. Cô… thật sự ngủ  nhà nam thần .
Nhìn vành tai đỏ bừng cộng thêm ánh mắt né tránh là Cố Húc  cô đang thẹn thùng. Trong lòng   thấy bất đắc dĩ  buồn . Cô dễ  hổ quá! Nếu     những câu lưu manh hơn thì   cô sẽ trốn luôn trong động,  chui  ?
Lúc   nên trêu cô nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-69-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Anh dẫn cô lên tầng. Tuy nhà    ít phòng trống nhưng Cố Húc  bao giờ để  khác qua đêm ở đây nên chỉ còn mỗi một phòng cho khách là dùng . Đệm giường, vỏ chăn bên trong còn mới, chỉ cần bóc vỏ bên ngoài  là dùng : “Đây là công tắc đèn, nước nóng trong phòng tắm  cũng kiểm tra , em  thể tắm. Khăn và bàn chải đánh răng ở đây là đồ mới hết.”
Nói tới đây,  mới nhớ  cô gái nhỏ   quần áo để .
Cố Húc đành để cô chờ một lúc,  tới phòng đối diện cầm một cái áo phông dài sạch sẽ tới: “Này là đồ mới,   mặc . Em lấy mặc tạm . Ngày mai  sẽ bảo Ngô Nguyệt mang một bộ đồ sạch sẽ qua cho em.”
Chắc do quá  hổ nên từ đầu tới cuối, Nguyễn Tinh Trầm chỉ cúi đầu. Cố Húc  cái gì cô cũng gật đầu hoặc  “”, bảo gì  đó, ngoan ngoãn vô cùng.
Thấy cô mải đắm chìm trong thế giới của riêng , Cố Húc mỉm ,  nhiều lời nữa, chỉ dặn dò thêm một câu: “Phòng  ở đối diện,  gì cứ gọi. Thế thì…” Đột nhiên,  đưa tay xoa đầu cô gái  mặt, thấp giọng : “Bé con, ngủ ngon nhé.”
Giờ Nguyễn Tinh Trầm mới khôi phục tinh thần.
Cô ngẩng đầu   đôi mắt   của Cố Húc, ấp úng : “Anh,  ngủ ngon.”
Chờ Cố Húc  , Nguyễn Tinh Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, ôm quần áo   giường. Ngắm khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cả  cô lâng lâng. Cô ngủ  nhà nam thần thật !
Nhà Cố Húc, giường Cố Húc.
Còn …
Cô cúi đầu  vật trong tay, quần áo của Cố Húc.
Kiềm chế  nổi kích động trong lòng, Nguyễn Tinh Trầm mở điện thoại, ấn  phần nhắn tin với Tô Mạt  wechat, gửi tin: “Mạt Mạt,  đoán xem tớ đang ở ?”
Tô Mạt là cú đêm,   mấy giây  trả lời: [“Ở ?”]
Nguyễn Tinh Trầm nén cơn kích động trong lòng, trả lời: “Nhà Cố Húc.”
[Tô Mạt: “Mẹ nó chứ?”]
[Tô Mạt: “!!!! Tình huống gì đây?”]
Nói thêm vài câu với cô bạn, Nguyễn Tinh Trầm ôm quần áo   giường. Chăn mềm, đệm cũng mềm ghê! Cô  nhịn  mà lật  vài ,  khẽ.