Nguyễn Tinh Trầm và Tô Mạt quen từ hồi lớp mười.
Tình bạn kéo dài mười năm, giữa hai thiếu kỷ niệm về nhà . Cho nên, nhắc đến vấn đề , Nguyễn Tinh Trầm chẳng kiêng dè gì, mắt cong lên như vầng trăng non, dịu dàng : “Năm nay tớ với . Mùng một tớ việc mà mùng bảy về đoàn phim .”
“Chờ thời gian, tớ sẽ thăm cô chú.”
Nói đến nước , Tô Mạt tiếp tục khuyên cô nữa.
Hai ăn thêm chút trái cây Nguyễn Tinh Trầm đồng hồ, phòng bếp. Thường ngày, khi ở một , cô thích tự nấu ăn.
Tuy Tô Mạt nấu ăn nhưng vài món đơn giản chẳng vấn đề gì.
Nửa tiếng , hai cho lò ba mặn một canh, màu sắc hương vị đủ cả.
Bưng đồ ăn bàn xong xuôi, Nguyễn Tinh Trầm ăn ngay mà cầm di động chụp ảnh.
Tô Mạt thấy lạ, thoáng qua di động, phát hiện cô còn đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè thì thấy quái hơn: “Tinh Tinh, đây thích đăng ảnh lên vòng bạn bè ? Gần đây thế?” Ngày , nửa năm liền chẳng thấy Tinh Tinh động tĩnh gì vòng bạn bè mà mấy ngày nay, ngày nào lên cũng thấy.
Đôi khi là ảnh phong cảnh, lúc là đồ ăn.
“À, gì.”
Nguyễn Tinh Trầm : “Chỉ là, gần đây tớ thấy vòng bạn bè thú vị.”
Trước, cô đăng gì là do cảm thấy gì đáng để đăng, ngắm cảnh ăn thức ăn ngon cũng chẳng chia sẻ với ai, nhưng bây giờ thì khác… Bây giờ, cô thêm wechat của Cố Húc. Có chút chờ mong việc đó sẽ trả lời tin của cô.
Mê Truyện Dịch
Đăng lên vòng bạn bè xong, cô ngẩng đầu mà cầm đũa lên ăn, thỉnh thoảng loát xem tin tức.
Sau đó, cô thấy Cố Húc bình luận: “Đói bụng quá. Muốn ăn.”
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Nguyễn Tinh Trầm buông đũa, trả lời bình luận nhưng trả lời mới . Do dự một hồi, cô mới trả lời : “Anh ăn cơm ạ?”
Lần , Cố Húc đáp ngay lập tức.
Nguyễn Tinh Trầm đợi ba phút, loát bình luận của Cố Húc nên tâm trạng hưng phấn cũng nhanh chóng tụt xuống.
Tô Mạt ngay đối diện, nhanh mắt thoáng qua bình luận của hai , ắt luôn tại tâm trạng Tinh Tinh đổi ngột trong một thời gian ngắn. Cô cau mày, hiểu Tinh Tinh nghĩ thế nào nữa. Rõ ràng thích c.h.ế.t mà chịu tiến thêm một bước.
Giống như là kết quả .
Cho nên, thà để bản nếm đủ chua ngọt đắng cay cũng đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-76-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
Tô Mạt quen Nguyễn Tinh Trầm năm mười sáu tuổi. Hai với . Thân đến mức thể uống chung một cốc sữa, thích cùng một bài hát, mặc chung quần áo mà trong vấn đề tình cảm, họ hướng giải quyết trái ngược .
Nếu Tô Mạt thích một , cô sẽ thẳng, chỉ tiến lùi.
Mặc kệ thích .
Chỉ cần cô thích liền thể giấu tình cảm ở trong lòng. Dù cho thất bại, kết cục chẳng mấy , cô cũng cho .
Bởi vì, chỉ như .
Về cô mới hối hận.
Tinh Tinh thế.
Từ lúc Tinh Tinh thích Cố Húc đến nay mười năm. Ban đầu còn thể bỏ qua vì một là thường, là ảnh đế nên cho dù tình cảm cũng chỉ thể giấu trong lòng. bây giờ cả hai đều là của giới giải trí. Thậm chí, họ còn đóng chung một bộ phim, wechat cá nhân của và từng ngủ ở nhà nữa.
Người tinh mắt đều sự khác thường giữa hai , mà Tinh Tinh cố tình giậm chân tại chỗ, chịu nhích về phía một bước.
“Tinh Tinh…”
Tô Mạt đặt đũa xuống, cô, tính nghiêm túc chuyện với Tinh Tinh.
Cô thể để Tinh Tinh tiếp tục như .
“Sao thế?”
Nguyễn Tinh Trầm Tô Mạt, hỏi.
Vừa dứt câu, Tô Mạt kịp tiếp, điện thoại của Nguyễn Tinh Trầm sáng lên, màn hình bất thình lình hiện lên hai chữ “Cố Húc”.
Tuy cô Cố Húc từ sớm nhưng bọn họ chỉ thường liên lạc qua wechat, từng gọi điện thoại cho . Thế nên, Nguyễn Tinh Trầm luống cuống tay chân khi thấy Cố Húc gọi đến. Cô cầm di động mà vẫn để Tô Mạt bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở mới bên cạnh cửa sổ điện thoại.
“Alo?”
Giọng vẫn mềm mỏng nhưng run, lộ sự căng thẳng.
“Em đang gì thế?” Giọng Cố Húc truyền tới từ đầu bên . Giọng vẫn , biếng nhác trầm thấp, như tiếng đàn cello chảy tai Nguyễn Tinh Trầm. Anh tạm dừng chút hỏi tiếp: “ xem ảnh em chụp . Có bạn đến nhà hả?”
Nguyễn Tinh Trầm cách nào chống sức hấp dẫn từ giọng của Cố Húc.
Tuy cách một cái điện thoại nhưng giọng đó dán bên tai cứ như thấp giọng nỉ non cùng yêu. Cô tự chủ mà đưa tay lên xoa lỗ tai, nhẹ nhàng : “Em mới sửa sang nhà nên mới bạn bè tới chơi.” Nói xong, nghĩ đến bình luận ban nãy của Cố Húc, cô khỏi lo lắng: “Thầy Cố, ăn cơm ?”