Bây giờ gần 12 giờ .
“Ừm,  mới tỉnh.” Giọng điệu Cố Húc  quyến rũ,  thế,  còn  khen: “Tài nấu nướng của cô gái nhỏ  tồi .   mà đói bụng theo.”
Sắc mặt vốn  ửng hồng  đỏ tưng bừng hơn vì  khích lệ.
Nguyễn Tinh Trầm  hình ảnh phản chiếu  cửa sổ sát đất, hàng lông mi dài khẽ rung, dập dờn như cánh bướm. Giọng điệu cô mang theo sự ngượng ngùng, niềm vui sướng  giấu : “Em chỉ  chút đồ ăn gia đình thôi. Nếu  thích,    cơ hội, em sẽ  cho  ăn.”
Dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm mới phản ứng kịp. Cô  cái gì thế? Có điều,  kịp để cô  thêm, đầu bên   vang lên giọng  vô cùng sung sướng của Cố Húc: “Được chứ.”
“Thế thì…”
“Ngày mai, chúng  ăn tết cùng  .”
Tác giả  lời  :
Mỗi  đều  một phương thích biểu hiện sự yêu thích khác .
Đối với Tinh Tinh, Cố Húc  là hi vọng  là ánh mặt trời, như một vị thần trong lòng cô  nên cô mới cẩn thận,  dám tin,  chút tự ti  vui sướng.
Nếu đổi  là , hẳn  sẽ chọn cách của Tô Mạt. Nói thẳng, chỉ tiến  lùi, thành  bại sẽ  hối tiếc.
Cuộc gọi  kết thúc mà Nguyễn Tinh Trầm vẫn   hồn. Màn hình di động chuyển sang tối đen nhưng bên tai cô còn quanh quẩn giọng của Cố Húc: “Cô gái nhỏ, ngày mai, chúng  cùng  đón tết .”
Cô trả lời thế nào nhỉ?
Hình như là  “”, mà cũng giống  hết  gì.
Cô quên mất .
Cô chỉ  hiện trái tim  đang đập  nhanh, cả  rơi  trạng thái hoảng hốt, dáng vẻ  tỉnh táo.
Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu, ngẩn ngơ  màn hình điện thoại tối đen. Vừa , cô   nhầm chứ? Cố Húc,  … thật sự mời cô đến đón tết cùng   ngày mai ? Không thể tin nổi. Thậm chí, cô còn  xúc động  gọi điện xác nhận , hỏi xem     nhầm , nhưng, cô  dám.
Thế cũng quá mất mặt .
“Tinh Tinh,   thế?” Ban nãy, hai  họ  chuyện điện thoại nên Tô Mạt  qua đó, giờ thấy  chuyện xong  mà Nguyễn Tinh Trầm  về, bèn hỏi: “Cố ảnh đế  gì đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi/chuong-77-hoa-ra-than-tuong-toi-thich-cung-thich-toi.html.]
“Anh …”
Tuy Nguyễn Tinh Trầm  lấy   tinh thần nhưng nét mặt còn tỏ rõ sự  tin tưởng. Cô xoay , ngẩng đầu, ngơ ngác  Tô Mạt, thấp giọng : “Cố Húc,   hỏi tớ mai   đến đón tết với   ?”
Tô Mạt  xong giật . Vì ban nãy  mơ hồ đoán    chuyện nên cô   quá khiếp sợ, chỉ buông đũa hỏi: “Vậy    ?”
“Đi,  chứ.”
Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác ôm di động.
Mặc dù chẳng dám tin cũng  dám xác nhận nhưng cô thật sự   cùng đón tết với Cố Húc. Có điều…   cô   nhầm thật ? Nếu mai  mà  bản   nhầm thì cũng quá mất mặt.
Mê Truyện Dịch
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ  màn hình di động, do dự    nên gọi điện  cho Cố Húc .
 lúc , di động cô sáng lên, là tin nhắn của Cố Húc  wechat: [“Ngày mai em đến  cần mua đồ ăn,  sẽ bảo dì giúp việc chuẩn   thỏa. Em  kiêng món gì ?”]
Nét chần chừ  mặt Nguyễn Tinh Trầm chỉ vì tin nhắn Cố Húc gửi tới mà biến mất  còn dấu vết. Cô   nhầm! Cố Húc thật sự mời cô đến ăn tết. Cô  kiềm  nụ  nữa, thao tác trả lời  nhanh: [“Không , cái gì em cũng ăn .”]
Trả lời xong, cô  về bàn ăn.
Trạng thái của cô   khác lúc . Mi mắt cong cong, đôi mắt đào hoa sáng ngời như  làn nước lăn tăn gợn sóng. Vừa  là  ngay hiện tâm trạng cô  vui sướng.
Vốn Tô Mạt định  chuyện mà thấy vẻ mặt hạnh phúc đó của cô, bất giác   nên lời.
Thôi! Tính tình Tinh Tinh thế nào     . Có khi giờ   cũng vô dụng. Luận về chuyện cảm tình, chỉ  thể để bản  tự thông suốt thôi. Người ngoài chung quy vẫn chỉ là  ngoài. Còn bên phía Cố Húc, Tô Mạt sẽ tìm cơ hội đánh tiếng, mặc dù bối cảnh   lớn, cô  đắc tội  nổi.
,  mà  tùy tiện chơi đùa với Tinh Tinh thì dù  đánh  đến đầu rơi m.á.u chảy, cô  cũng  bỏ qua.
“Mạt Mạt,    ăn ?”
Nguyễn Tinh Trầm thấy Tô Mạt chỉ cầm đũa mà chẳng nhúc nhích, nhịn   lên tiếng hỏi   lời xin : “Ngại quá,   vội  điện thoại nên   chuyện với . Cậu   gì thế?”
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tô Mạt mỉm , giọng  cũng  nhẹ nhàng: “Thôi nào, tớ với  quen  bao nhiêu năm  chứ, để ý mấy việc cỏn con   gì.” Lại ăn thêm chút đồ ăn   : “Mau ăn , đồ ăn sắp nguội  đấy. Ăn xong tớ sẽ giúp  chọn quần áo ngày mai mặc.”
Nếu    thể ở bên cạnh Tinh Tinh  ngày mai, cô   vui.